LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 13

Chương 13

Colline ngồi nghỉ trên chiếc ghế đá ở trong vườn, cứ đi được một lúc là em lại phải ngồi nghỉ. Mặc dù người em mỏi rã rời còn đôi chân thì tê dại, Colline vẫn muốn ra ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, Selena bị nhốt ở trong phòng. Thật ra cũng không giống bị nhốt, chỉ là bác sĩ khuyên cô ta nên đợi chân khỏi hẳn rồi hãy đi lại mà thôi. Và nhờ điều đó mà Colline không hề đụng mặt Selena.
"Chúng ta cần giữ kín điều này..."
"Tại sao, thưa ngài?"
Katus đưa tay xoa trán, hắn đã quá mệt mỏi với những lời trách móc của Selena. Nhưng hắn lại sợ Colline sẽ nhảy xuống từ đâu đó khi biết mọi chuyện giữa hắn vào ả nhân tình.
Hắn tưởng rằng Colline vẫn chưa biết gì cả, em vẫn là con chim nhỏ xinh đẹp ngây thơ trong chiếc lồng vàng của hắn.
Hay là bây giờ hắn đưa Selena quay trở lại vị trí vốn có của cô ta nhỉ?
Nhưng nếu Colline vẫn tiếp tục cự tuyệt hắn thì sao? Thế thì tốt nhất là cứ giữ Selena lại, nhưng không thể để cho Colline biết.
Colline vẫn là một con chim nhỏ xinh đẹp, nhưng em không còn ngây thơ nữa.
Colline muốn vào chính cung, em muốn gặp lại Lauve, em muốn xác nhận rõ xem người đó có phải Leuvis hay không?
Nhưng muốn tới đó thì phải có được sự cho phép của Katus. Vậy là Colline ngoan ngoãn tìm cách lấy lòng Katus để hắn không nghi ngờ em. Đồng thời bịa ra một căn bệnh nhỏ vừa đủ để Katus không chạm vào em.
Miễn là Katus không chạm vào em thì sao cũng được. Tốt nhất là hắn cứ đi và ở cùng với Selena thoải mái, vì Colline sẽ chẳng tra hỏi điều đó.
Và em chờ đợi, cho đến ngày Katus bị Hoàng đế triệu tập, Colline đã xin đi theo.
"Ta chưa từng thấy nơi đó, ta có thể đi cùng không?"
Tất nhiên là Katus đồng ý, vì rất hiếm hoi Colline cầu xin hắn bất kì điều gì, nhất là với bộ dạng ngoan ngoãn như vậy.
Katus được gọi riêng vào phòng của Hoàng đế, Colline đứng đợi bên ngoài, em thấy Lauve rời khỏi căn phòng đó và đi lướt qua Colline.
Colline ngẩn người, nhưng em vội vàng lấy lại tỉnh táo và đuổi theo. Đến một đoạn cách xa phòng của Hoàng đế, nơi có ít kị sĩ đứng canh, Colline cất tiếng gọi:
"Line..."
Lauve dừng bước, hắn quay lại nhìn Colline, hắn mỉm cười, bóng tối che khuất nửa gương mặt. Ngay sau đó hắn ôm lấy Colline và kéo em vào căn phòng gần đó.
Đó chỉ là một thư phòng thông thường đã bám bụi. Lauve để Colline ngồi lên ghế, sau đó hắn quỳ xuống đất và hôn lên mu bàn tay em.
"Chủ nhân..."
Lauve hôn nhẹ vào cổ tay Colline rồi áp má vào tay em, mỉm cười nói:
"Người có hài lòng với hình dạng bây giờ của ta không?"
Colline không trả lời, em cứ nhìn Lauve chằm chằm. Colline vẫn chưa thể tin được người đàn ông được mọi người gọi là Nhị hoàng tử trước mặt lại là Leuvis của em. Người đó thật sự là Leuvis của em sao? Cho dù tất cả mọi thứ đều khác biệt...
"Người không thích sao?"
Lauve nhìn em, đôi mắt xám đen dịu dàng giống như muốn hút linh hồn Colline vào đó.
"Chủ nhân...?
Colline cố gắng nhìn thật kĩ.
Phải rồi...
Chính là đôi mắt đó, giọng điệu đó, là Leuvis của em. Cho dù là Leuvis có mái tóc màu bạc và thân phận hiển hách, cho dù là Leuvis trong một bộ lễ phục sang trọng và những cử chỉ lịch lãm, đó vẫn là Leuvis của Colline.
"Không..."
"Ta rất thích nó..."
"Vậy người có thích ta trước kia không?"
"Ngươi như nào ta cũng thích..."
Lauve bật cười và dụi mặt vào lòng bàn tay của Colline, Colline nhẹ nhàng xoa đầu hắn. Lauve giống như một con đứa trẻ to xác lặng lẽ chui vào lòng em, gối đầu lên chân của Colline.
"Ta nhất định sẽ giải thoát cho người khỏi nơi đó, rất nhanh thôi..."
Vậy L là cho Leuvis, kẻ bị nhấn chìm trong vũng bùn.
L cũng là cho Lauve, kẻ đã hồi sinh từ vũng bùn và sống một cuộc đời mới.
Còn L là cho Line, kẻ sống và chết vì Colline.
"Chủ nhân..."
"Ừm..."
"Sao người không nói gì cả?"
"Ta... ta sắp phải trở về rồi..."
"Đó là tất cả những gì người muốn nói sao?"
Lauve ngẩng đầu, hắn thoát ra khỏi vòng tay của Colline và đứng bật dậy, nhìn em bằng đôi mắt nghi hoặc xen lẫn thất vọng.
"Nếu mọi người đi tìm ta thì sẽ không tốt chút nào, ta sẽ gặp lại người vào lần tới..."
"Ta không muốn nghe điều đó!"
Lauve đến gần và giữ lấy vai Colline, ép em nhìn thẳng vào mắt hắn. Colline hơi run, em chưa từng thấy Leuvis như vậy.
"Ta có thể đến gặp người bất cứ lúc nào..."
"Người không nhớ ta sao?"
"Lúc đó người đã nói rằng rất nhớ ta kia mà?"
Lauve hơi lùi lại, hắn đưa một tay ôm mặt, để lộ ra một đôi mắt xám đầy tàn nhẫn và nghi hoặc.
"Chẳng lẽ người không thích ta nữa sao?"
"Không! Line... ta chỉ..."
"Ta phải trở thành như thế nào mới có thể làm hài lòng người đây..."
Colline hơi hoảng, em vội vã đứng dậy và ôm lấy gương mặt của Lauve. Cố gắng trấn an để hắn lấy lại bình tĩnh.
"Ta vẫn thích ngươi mà... chỉ là bây giờ ta phải đi rồi. Ta nhất định sẽ ở cạnh ngươi nhiều hơn vào lần tới..."
"Thật không?"
"Thật!"
Lauve ngả người xuống và gục đầu vào vai Colline, hắn dụi đầu vào hõm vai em hít một hơi sâu. Colline hơi ngẩn người, một lúc sao em mới vụng về ôm lấy lưng Lauve, xoa nhè nhẹ.
Leuvis trước đây không như vậy, cậu ấy đã thay đổi rồi sao?
Tại sao lại có nhiều chuyện mà Colline không biết tới vậy?
"Hắn quay lại rồi!"
Đột nhiên Lauve trở lên bình thản, cậu ấy phủi nhẹ chiếc váy của Colline, chỉnh nó lại cho ngay ngắn rồi đẩy em ra ngoài.
"Ta sẽ đến gặp người sớm..."

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi