LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 14

Chương 14

Lauve ngồi trong phòng làm việc, hắn buông bút và nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàng cung vắng lặng và u ám đến lạ kì, một nơi chẳng có gì ngoài những toan tính và lừa lọc. Lauve mở ngăn kéo, lấy ra chiếc khăn tay của Colline mà hắn lầy được lúc nãy, cầm trên tay và nâng niu nó như một báu vật.
Chà, đó chỉ là một chiếc khăn tay bình thường, thậm chí nó còn chẳng có một hình thêu hay hoa văn nào trên đó. Nhưng Lauve như cảm nhận được hơi ấm của Colline vẫn còn quanh quẩn đâu đây, sưởi ẩm trái tim hắn.
Thật mệt mỏi, Lauve không mệt vì phải học cách trị quốc và sắp đặt mọi thứ, hắn mệt mỏi vì phải chờ đợi. Lauve đưa chiếc khăn tay lên mũi và hít một hơi sâu, cố gắng ghi nhớ lại mùi hương quẩn quanh đầu mũi.
"Thật đáng hận..."
"Cứ nghĩ đến việc người sẽ ở cạnh tên khốn đó là ta lại không chịu được..."
Lauve muốn đến chỗ Colline ngay lúc này, nhưng bây giờ không phải lúc. Hắn phải kìm chế lại khao khát của bản thân để đảm bảo an toàn cho Colline, để có thể thực hiện kế hoạch một cách hoàn hảo.
Lauve cần phải chờ đợi, giống như cách mà hắn đã đợi ba năm trước.
Katus giận dữ trở về, suốt dọc đường hắn không hề nói với Colline một lời nào cả. Colline cũng không buồn hỏi, em không để ý đến Katus, em vẫn đang suy nghĩ về những lời nói của Lauve.
Lauve nói sẽ đến gặp em, giống như lần trước ở ngay trong phòng của em sao. Chuyện này vô cùng rủi ro, nếu bị Katus phát hiện thì cả em và Lauve đều sẽ gặp nguy hiểm.
"Chắc Line sẽ không mạo hiểm vậy đâu..." - Colline thầm nghĩ. Những ngày sau đó Katus vô cùng bận rộn, Ruvia nói với Colline rằng Katus đang phải đối đầu với Nhị hoàng tử, rằng Katus lo ngại Nhị hoàng tử sẽ cướp đi vương vị của ngài ấy.
"Không phải Katus đã được phong thái tử rồi sao? Điều này có thể thay đổi sao?"
"Tất nhiên rồi, thưa phu nhân! Hoàng đế có quyền làm điều đó, nhưng hiện tại ngài ấy đang bệnh rất nặng nên không ai có thể biết điều gì sẽ xảy ra..."
"Ồ..."
Katus bận rộn tới mức hắn không thèm đoái hoài gì đến Colline, cả ngày nhốt mình trong thư phòng, cứ cách vài hôm lại vào chính cung có việc gì đó. Colline không để ý, em cáo ốm nằm trong phòng, mùa xuân vẫn chưa tới. Thời tiết lạnh cắt da cắt thịt làm Colline chẳng muốn ra khỏi chăn và đi đâu cả.
Thật tốt, dạo này Katus có vẻ sủng ái Selena lắm, hắn đã cả tháng nay không tới phòng Colline rồi.
Mà Colline cũng đã không gặp Lauve một tháng nay. 
Colline hơi lo lắng, em không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì. Ruvia không chịu nói cho em biết, Colline cũng chẳng hy vọng gì vào việc hỏi những người hầu khác. Em chán nản trèo lên giường và đợi Ruvia giúp em lau khô mái tóc, tóc của Colline hơi dài, vậy nên phải lau mất một lúc lâu mới khô.
Đêm khuya, Colline lim dim mắt, Ruvia đã ra ngoài từ lâu. Em hơi khó ngủ, dạo này giấc ngủ của em cứ chập chờn liên tục. Colline cứ ngủ được một chút rồi lại tỉnh, em nằm thừ ra đó rồi thiếp đi. Nhưng chỉ được một lúc sau là em lại bị ác mộng làm cho thức giấc.
Colline không bao giờ nhớ được nội dung của những cơn ác mộng đó. Em không rõ mình đã mơ thấy gì, nhưng Colline nghĩ rằng chúng rất đáng sợ, vì người em luôn đổ đầy mồ hôi mỗi khi chợt tỉnh dậy.
Lần thứ ba tỉnh giấc vì ác mộng, Colline mệt đến mức em không muốn ngủ nữa, vì cứ nhắm mắt là em lại mơ. Trước đây Colline từng nhờ Ruvia kể chuyện cho em nghe, nhưng bây giờ thì không.
Colline mệt lắm, em chỉ muốn ngủ ngay bây giờ. Thế là em nằm xuống và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Colline hy vọng mình sẽ không bị giày vò bởi ác mộng nữa, nhưng mọi thứ không bao giờ vận hành theo như em muốn. Colline bị mắc kẹt trong giấc mơ, em bám chặt lấy gối, mồ hôi vã ra như tắm, cả người co quắp cứng ngắc. Colline mấp máy miệng, em hơi cắn cắn môi, thốt ra những âm thanh thật nhỏ:
"Line..."
"Line..."
Một bàn tay dịu dàng gỡ những ngón tay đang bấu chặt lấy gối của Colline ra rồi nắm lấy. Tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng cho em. Gương mặt Colline hơi giãn ra, cơ thể em cũng dần thả lỏng rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Cơn ác mộng đã biến mất, nó không còn quẩn quanh hành hạ Colline nữa. Lauve ngồi bên giường em, nhẹ nhàng vuốt lưng cho Colline, âm thầm ngắm nhìn gương mặt bình yên của em. Mãi một lúc lâu sau, Lauve mới rời đi và biến mất sau khung cửa sổ.
Đó là một đêm bình yên hiếm hoi của Colline, em cứ như vậy yên bình ngủ đến sáng. Colline không biết gì cả, em không biết Lauve đã đến, cũng không nhớ mình đã thoát khỏi cơn ác mộng như thế nào. Chỉ là cơ thể em trở nên thoải mái hơn hẳn mọi hôm.
"Hôm nay người cũng không định ra ngoài sao?"
"Chán lắm..."
Ruvia chăm chăm nhìn Colline, đôi mắt nâu của cô ấy tràn đầy vẻ chán nản. Ruvia đã mong đợi khi Colline khỏe lại thì sẽ tống cổ Selena ra khỏi đây. Nhưng Colline thậm chí còn chẳng quan tâm điều đó, em cứ bình thản ở trong phòng hưởng thụ và để Selena thoải mái làm gì thì làm, nói gì thì nói. 
Rốt cuộc là Colline có biết đến sự tồn tại của Selena hay không? Có thể em đã biết, cũng có thể em chưa biết. Lẽ nào Colline thực sự chỉ là một kẻ ngu ngốc thôi sao?
Ruvia đã nghĩ như thế, cô ấy sốt ruột đến mức muốn nói thẳng cho Colline biết mọi thứ. Nhưng Ruvia đã nhanh chóng kiềm chế lại khi nghĩ đến cái chết đang treo trên cổ mình.

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi