LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 16

Chương 16

Lauve gạt nhẹ mấy lọn tóc mai vương trên mặt Colline, dùng mu bàn tay vuốt nhẹ trên gò má em. Hắn thích ngắm gương mặt Colline lúc ngủ, vì lúc đó Lauve cảm nhận được Colline sẽ không rời đi đâu hết, mãi mãi ở bên hắn.
Gần sáng, Lauve mới trở về. Hắn nằm lên giường, lim dim mắt, muốn ngủ một chút.
Giá mà có Colline ở bên cạnh hắn lúc này. Lauve không muốn rời đi chút nào, hắn muốn bắt cóc Colline và đưa em đến một nơi nào đó thật xa. Nhưng Lauve không thể, hắn muốn để Colline có thể sống một cuộc sống tự tại nhất có thể, để em có thể làm tất cả những gì em muốn mà không phải sợ ánh nhìn của người khác.
Đã gần một năm kể từ ngày Leuvis bị ám sát. Sau khi giết đám sát thủ và biết được mục đích của Katus, Leuvis đã tìm ra được một con đường mới cho mình.
Một con đường để đưa Leuvis thoát khỏi vũng bùn.
Một con đường để cứu rỗi Colline khỏi địa ngục.
Leuvis tìm được trong đám sát thủ một tên có đôi mắt khá giống cậu, tuy màu hơi nhạt hơn một chút. Nhưng không sao, sẽ chẳng ai có tâm trạng để so sánh đâu.
Nhưng Leuvis không biết được rằng Katus đã đem đôi mắt đó đưa cho Colline. Vì cậu đã rời khỏi nơi đó và đến một ngôi làng hẻo lánh. Ở đó, Leuvis đã luyện tập cho bản thân trở thành một người hoàn toàn khác, trở thành một kẻ không còn chút liên hệ gì với cái tên đó. Leuvis trở thành Lauve.
Lauve tìm đến một gã phù thủy tên Elian, gã ta tự nhận mình là phù thủy mặc dù tất cả thứ hắn làm ra được chỉ là những loại thuốc kì quái. Có thể hắn là phủ thủy thật, cũng có thể không. Chẳng ai biết điều đó, trông hắn như một kẻ điên tự kỉ luôn sống tách biệt với tất cả mọi người.
Lauve đến đó và tìm kiếm một thứ thuốc có thể giúp đổi màu tóc. Gã phù thủy cười nhăn nhở, hắn vừa ngoác miệng cười không ngừng vừa lục lọi đống chai lọ. Thế rồi hắn lôi ra một thứ thuốc đen ngòm, tỏa ra mùi hắc nồng nặc.
"Uống thứ này và ngươi sẽ có thứ ngươi muốn..."
"Uống ư?"
"Phải, uống nó!"
Lauve hơi nghi hoặc, nhưng vẫn liều mạng uống nó. Thứ thuốc đó đã hủy hoại một phần nào đó trong cơ thể hắn, khiến mái tóc hắn từ màu đen trở nên bạc dần, biến thành một mái đầu màu bạc.
Có lẽ gã ta thực sự là phù thủy. Một tên phù thủy kì lạ nhưng tốt bụng. Hắn cẩn thận nhắc Lauve phải đều đặn uống thuốc ba tháng một lần, nếu không màu tóc sẽ trở thành như ban đầu. Gã cứ cười hí hửng khi Lauve tỏ ra tôn trọng hắn thay vì chửi bới và đánh đuổi.
Gã phù thủy không đòi hỏi cái giá nào cả, nhưng hắn hy vọng có thể đi cùng với Lauve. Ban đầu Lauve không đồng ý, nhưng thuốc cứ ba tháng phải uống một lần. Nếu như cứ phải đi một đoạn đường xa để lấy thuốc thì thật bất tiện, nên Lauve đã để gã đi cùng.
Lauve đến nhà một nhà thổ ở ngoại ô Veggetsa, gặp Rossieny, một tình nhân cũ của hoàng đế. Bà ta sống ở đó với vẻ hận đời khó tả. Quần áo rách rưới và sắc mặt nhợt nhạt, Rossi hơn bốn mươi tuổi rồi, đã hơn hai mươi năm kể từ cái ngày bà ta bị vứt khỏi hoàng cung. 
"Chắc hẳn là bà cũng không muốn phải chết rục ở nơi này..."
"Ta có một thỏa thuận..."
"Cực kỳ có lợi cho bà..."
Rossieny là một người tham vọng, bà ta khát khao cái vẻ xa hoa và hào nhoáng của giới quý tộc. Đó cũng là lý do mà bà tiếp cận và quyến rũ hoàng đế, nhưng Rossi chưa kịp đạt được gì đó thì đã bị cựu hoàng hậu quật ngã. Để trốn tránh sự truy sát, bà ta đã phải chôn vùi cuộc đời mình ở nơi này.
Nhưng bây giờ cựu hoàng hậu đã chết, và hoàng hậu mới lên ngôi thì không hề quan tâm đến các tình nhân của hoàng đế.
Hoàng đế đang lâm bệnh, ngai vàng chưa có người ngồi, đây là thời cơ để Rossieny vực lại cuộc đời mình.
Chỉ cần bà ta có một đứa con trai...
Quả nhiên Rossieny luôn để lại cho mình một con đường sống, bà ta lấy ra chiếc vòng cổ hoàng đế từng tặng cho bà ta để làm chứng.
Và Lauve, với thân phận con hoang của hoàng đế, thuận lợi vượt qua bài kiểm tra nghiêm ngặt với sự giúp đỡ của phù thủy Baude. Đống thuốc kì diệu của hắn khiến con đường tiến thân của Lauve trôi chảy hơn bao giờ hết.
Hoàng đế đang lâm bệnh, và cho đến bây giờ ngài ta mới chỉ có một đứa con là Katus.
Vậy thì không có gì tốt hơn một đứa con trai nữa cả. Có nhiều người thừa kế không bao giờ là chuyện xấu với Hoàng đế, mặc dù nó có thể rất xấu đối với người kế thừa.
Vậy L là cho Lauve, người đã trở thành nhị hoàng tử.
Còn R là cho Rossieny, người đang sống sung sướng trong đống tiền chu cấp từ Lauve.
Đó là một khoảng thời gian khá thuận lợi cho Lauve, hắn chuyên tâm củng cố quyền lực, kiến thức và địa vị của mình. Lauve không nghe được tin gì từ Colline cả, cho đến một ngày Vierre tìm đến hắn. Cậu ấy bây giờ đã trở thành người thừa kế nhà Hầu tước. Vierre đến gặp Lauve với một gương mặt thân thiện. Đợi cho người hầu ra ngoài hết, cậu ấy nhẹ nhàng nói:
"Chị ấy đang ốm nặng lắm đấy!"
Lauve sững người.
"Ngài không định đến thăm sao?"

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi