LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 22

Chương 22

"Ta ngay từ đầu đâu có cần ngai vàng!"
"Ngài điên rồi, ngài định từ bỏ mọi thứ chỉ vì người đó sao?"
"Baude, tất cả những thứ này đều được ta tạo ra để dành cho người ấy..."
"Ngài..."
"Ta chưa từng từ bỏ thứ gì cả, vì Colline chính là tất cả mọi thứ mà ta muốn!"
"..."
"Tránh ra, Elian!"
Elian không ngăn được Lauve, chỉ thấy hắn vội vã đến dinh thự của Colline, đứng xuống cửa sổ đúng lúc Colline vừa định đóng cửa.
Colline ngạc nhiên nhìn hắn, gương mặt tỏ ra bất ngờ không còn vui vẻ như trước đây nữa.
"Chủ nhân..."
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta đến thăm người..."
Lauve tới gần và muốn ôm Colline.
"Không phải bây giờ, ngươi mau đi đi, mau lên..."
Colline vừa nói vừa cố đẩy Lauve ra khỏi phòng, hắn hơi giật mình nhưng rồi cũng lùi lại. Colline đuổi Lauve ra ngoài rồi đóng cửa lại. Cho dù rằng Colline đã kéo chặt rèm cửa, Lauve vẫn kịp nhìn thấy Katus xuất hiện phía sau em. Và điều này khiến Lauve như choàng tỉnh.
Rằng Colline bây giờ vẫn còn là vợ của Katus, vẫn thuộc quyền sở hữu của hắn. Vậy nên cho dù Katus có làm gì Colline thì Lauve cũng không có quyền can thiệp.
Vậy thì Lauve chỉ còn cách trơ mắt đứng nhìn hai người họ ở bên nhau hay sao?
Lauve giận dữ trở về, hắn cố gắng bỏ ngoài tai những âm thanh mà hắn vừa nghe, những hình ảnh mà hắn vừa thấy. Lauve đợi cho đến hết ngày hôm đó, khi đêm đã khuya, hắn lại tới chỗ Colline. Elian cũng chẳng buồn ngăn hắn lại nữa.
Nhưng lần này Colline vẫn không muốn gặp hắn, em đuổi hắn ra ngoài và đóng chặt cửa sổ lại, kéo rèm kín bưng. 
"Thật đáng tiếc, ta cứ tưởng người ấy sẽ lo lắng cho ta..."
Lauve mang theo bộ dạng thất vọng trở về khiến Elian cảm thấy vô cùng thương cảm. Nhưng đây đối với gã lại là chuyện tốt, nếu có thể chia rẽ được tình cảm của Lauve và Colline để hắn có thể chuyên tâm hướng tới vương vị thì quả là một điều không tồi.
Lauve vẫn tiếp tục tới vào ngày hôm sau nữa, lần này, cuối cùng Colline cũng chị nói cho hắn một chút:
"Chúng ta tạm thời chưa thể gặp nhau được..."
"Tại sao? Chẳng phải hắn ta vẫn chưa phát hiện ư?"
"Hắn đã nghi ngờ rồi, Line. Ngươi mau quay về đi, lần sau ta sẽ tự tới tìm ngươi, được không?"
"Người tới tìm ta ?"
Lauve lùi lại, hắn dựa lưng vào bức tường và cười khẩy.
"Trước đây người cũng nói như thế..."
"..."
"Người chưa bao giờ đi tìm ta, chưa bao giờ trở lại tìm ta..."
"Line..."
"Ta lúc nào cũng chờ đợi người, từ ngày này qua tháng nọ..."
"Thôi nào..."
Colline vội vàng ôm lấy gương mặt Lauve, cố gắng xoa dịu hắn. Có tiếng bước chân lại gần, Colline hoảng hốt đẩy Lauve ra bên ngoài, nhưng hắn cứ đứng sững lại một chỗ, em có đẩy thế nào cũng không được.
"Line!"
"Hắn đang đến đây sao?"
Lauve luồn tay vào tóc Colline, chạm vào má em. Có vài vết hôn đỏ hồng in trên cổ Colline, ẩn hiện sau lớp áo ngủ của em.
"Sao người phải chịu đựng kẻ đó như vậy chứ?"
"..."
"Ta sẽ giết hắn cho người ngay bây giờ, và chúng ta sẽ rời khỏi đây..."
Lauve toan chạm tới thanh kiếm, nhưng Colline đã kịp thời giữ chặt lấy tay hắn.
"Không!! Line!"
"Người làm thế để làm gì chứ???"
"Làm ơn..nghe ta thêm lần này nữa thôi..."
Colline giữ chặt lấy tay của Lauve và nhìn hắn bằng ánh mắt cầu khẩn. Lauve nghiến răng nói:
"Người... sẽ lại ngủ với hắn sao...?"
Colline giật mình, em nắm chặt đôi tay run rẩy.
"Người thật sự không muốn đi cùng ta sao?"
"Đi đi, Line..."
Lauve rời đi, và hắn không còn quay lại đó thêm lần nào nữa...
Colline cũng không hề đến thăm Lauve suốt một tháng sau đó.
Colline đối với Katus càng lúc càng ngoan ngoãn, em lúc nào cũng cố gắng nghe lời hắn, thỏa mãn những yêu cầu của hắn. Katus rất hài lòng, hắn buông lỏng cảnh giác với Colline và đồng ý đưa em cùng vào chính cung.
Colline đứng phía ngoài, em đợi lúc Katus vào phòng riêng của hoàng đế thì bắt đầu chạy loạn khắp xung quanh. Mặc dù cổ tay em đầy những vết hằn và lòng bàn chân thì đau nhói . Colline vẫn chạy dọc theo hành lang và tìm kiếm bóng dáng của Lauve.
Mấy ngày nay em nghe lời như vậy, hẳn là Katus sẽ không làm gì hại đến Lauve.
Colline tìm suốt một lúc lâu mới thấy Lauve, hắn bước ra từ phòng hội đồng và lạnh nhạt đi lướt qua em, Colline đuổi theo. Vì đi lại quá lâu nên chân em tê dại, cộng thêm việc đang mặc áo nịt ngực khiến Colline vô cùng khó thở. Em loạng choạng chạy theo, đợi khi thấy Lauve rẽ vào một căn phòng khác thì liền chạy theo vào đó.
"Line..."
Colline mỉm cười rạng rỡ, em định chạy đến ôm Lauve, nhưng hắn né tránh cứ chỉ thân mật của em và nhẹ nhàng ngồi cuống ghế. Colline hơi hụt hẫng, nhưng em nhanh chóng lấy lại tinh thần và nói:
"Ngươi ổn chứ, ta rất lo cho ngươi..."
"Ta vẫn rất ổn, người yên tâm đi!"
"Ta... mãi ta mới tìm được ngươi...ta cứ lo ngươi có chuyện gì..."
"Ra vậy!"
Colline nhìn thái độ lạnh nhạt của Lauve, em còn tưởng rằng cậu ấy đang giận dỗi vì em không cho gặp mặt. Colline liền tới gần và định xoa đầu Lauve. Nhưng hắn nghiêng đầu và lùi xa ra khỏi em.
"Nếu nhưng người đã không còn chuyện gì để nói thì ta hy vọng người sẽ giữ khoảng cách một chút, thái tử phi Colline Von Sinsoledad."
Colline giật mình, em rụt tay lại và giữ chặt những ngón tay đang run rẩy không ngừng sau lưng. Em sợ rằng Lauve sẽ nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của em lúc này, nhưng thật may mắn, Lauve đang nhìn xuyên qua Colline.
Lauve chưa bao giờ nhìn em như vậy.
"Vậy ta...ta sẽ về trước..."
"...."
"Lần tới ta sẽ đến thăm ngươi..."
Colline cố nặn ra một nụ cười để chào tạm biệt Lauve, khóe miệng em hơi run. Em ra khỏi phòng và điều chỉnh lại hô hấp, chầm chậm đi về theo con đường cũ. Katus vẫn chưa ra ngoài, Colline ngồi thụp xuống và dựa vào một cái cột gần đó.

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi