LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 25

Chương 25

Tối chủ nhật, Katus quay về và tìm đến phòng của Colline. Lúc đó trờ đã rất khuya, Colline bị dọa cho tỉnh giấc và vô cùng hoảng loạn. Em vội vàng ngậm một viên thuốc trong miệng trước khi Katus kịp tiến tới hôn em.
"Ưm!"
Colline cắn vỡ viên thuốc và đẩy chúng vào miệng Katus. Hắn hơi bất ngờ, lập tức đẩy Colline ra và nhìn em bằng đôi mắt sắc lạnh. Tuy vậy thì Katus cũng đã lỡ nuốt viên thuốc rồi. Hắn ôm đầu, nhíu mày cố kháng cự cơn buồn ngủ dữ dội đang ập đến.
"Em cho ta ăn thứ gì thế? Sao em dám..."
Nhưng Katus chỉ kịp nói đến thế thôi, vì hắn đã ngất đi ngay sau đó. Mặc dù Colline đã cố gắng không nuốt phải thuốc nhưng vẫn bị nếm phải một ít. Thứ thuốc đó khiến đầu Colline choáng váng dữ dội, em vội vàng trèo xuống giường và súc miệng thật kĩ bằng nước.
"Khụ khụ khụ!!! Ọe.."
"Người ổn chứ? Thưa phu nhân?" - Tiếng Ruvia vọng tới từ bên ngoài.
"Ta ổn!"
"Nếu có chuyện gì xin hãy gọi cho thần!"
Colline leo lên giường và đẩy Katus sang một bên, cởi quần áo của hắn ra quăng loạn xạ. Colline há miệng cắn thật mạnh vào cánh tay mình, tạo nên vài vết răng và dấu hôn đỏ đỏ giống cách Katus thường làm. Em cởi tung cúc áo ngực, khiến chiếc áo trông xộc xệch nhàu nhĩ rồi nằm xuống và chui vào trong chăn.
Quả nhiên Katus tỉnh dậy không nhớ gì cả, hắn chỉ hơi nghi hoặc nhìn Colline và quan sát tình trạng bừa bộn của căn phòng.
"Ta đau đầu quá..."
"Là do ngài đã làm việc quá sức đó..."
Colline giả bộ quan tâm, em mỉm cười vuốt vuốt tóc hắn trong khi tim thì đập thình thịch. Katus lấy tay bóp trán, ngồi thừ ra một lúc, sau đó hắn thay đồ và ra ngoài, không nói thêm lời nào nữa.
Thật may quá, Colline thở phào. Em lấy ra vài viên thuốc, nghiền nhỏ chúng ra rồi gói vào miếng giấy nhỏ. Colline bảo Ruvia pha sẵn một ấm trà vào những buổi tối mà Katus sẽ đến. Nhưng em không thể làm điều này thường xuyên được, sau vài lần, Katus đã lờ mờ nhận ra và từ chối uống trà, điều này khiến Colline vô cũng lo sợ, em tìm cách cáo ốm và nằm trong phòng. Tuy nhiên có vẻ điều này không đủ để ngăn Katus, vậy nên Colline tìm gặp Lauve và cầu xin hắn ta:
"Làm ơn, Lauve, ta thật sự cần thuốc đó..."
"Vậy thì người có thể tự tìm!"
"Ta không thể tìm được!"
"Vậy người đừng ngủ với hắn nữa!!!"
"Ta..."
Colline cứng họng, em cắn môi và bắt đầu run rẩy. Bây giờ họa chăng chỉ có chết đi thì Katus mới không dám động đến em. Sau cái đêm mà Lauve bị đầu độc, hầu như cứ cách hai ngày Katus lại đến ngủ với Colline. Mặc dù em đã viện cớ rằng em ốm và không thể thỏa mãn hắn, Katus vẫn không tha cho em.
"Sức khỏe của em không tốt thì phải trách do hầu nữ chăm sóc không cẩn thận nhỉ?"
"Đừng lo, ta sẽ trừng phạt hết tất cả chúng và thay một dàn hầu nữ mới cho em..."
"Không! Không cần!"
Katus vẫn không thay đổi gì cả, hắn vẫn là một kẻ nham hiểm hèn hạ, dùng mọi thủ đoạn độc ác để dày vò Colline.
Thật ra Colline luôn cảm thấy việc ngủ cùng Katus là một việc rất bẩn thỉu.
Thật ra Colline cũng cảm thấy bản thân mình rất bẩn thỉu.
Colline đã rất tuyệt vọng, em cố gắng chịu đựng để chờ đợi Lauve. Nhưng Lauve thì ngày càng kì lạ, hắn to tiếng, giận dữ và né tránh Colline mỗi khi nhìn thấy em.
Và có lẽ Lauve cũng cảm thấy em rất ghê tởm nên không muốn ôm Colline nữa, không muốn chạm vào em nữa.
Lauve không chịu giúp em, thế là Colline quay về và uống đống thuốc mà Lauve cho em. Thứ thuốc đó khiến Colline rơi vào hôn mê và phải hứng chịu những cơn đau đầu dữ dội, nhưng cũng nhờ nó mà Katus không động đến em.
Thật ra một phần có lẽ là nhờ Ruvia, vì cô ấy đã đứng chắn trước cửa và ngăn không cho Katus bước vào phòng dù chỉ một bước.
"Tình trạng của phu nhân rất xấu, ngài không thể động đến cô ấy bây giờ được!!"
Ngày thứ tư sau khi uống thuốc, Colline tỉnh dậy. Ruvia mang đến cho em sữa và một bát cháo loãng. Colline cố ăn hết chúng, sau đó thì em cảm thấy hơi chóng mặt, Colline bảo Ruvia kéo rèm cửa để em có thể nằm trên giường và ngắm trăng.
Colline đã thấy Lauve tới vào tối hôm đó, sau khi Ruvia ra ngoài. Hắn mở cửa sổ và tới ngồi bên giường Colline, nhưng ở vị trí cách xa em một chút.
Colline không nói gì cả, có lẽ đây chỉ là ảo giác mà thôi, vì trong lúc hôn mê em cũng từng nhìn thấy những hình ảnh như thế.
Rồi Lauve trong ảo giác của Colline khẽ hỏi:
"Người hết chuyện để làm rồi sao?"
"Ta đưa thuốc đó cho người để người uống sao?"
"Ta có từng dạy người làm hại bản thân như vậy sao?"
Colline bật cười, em loạng choạng bò dậy, vươn tay về phía Lauve. Lauve không né tránh em, cậu ấy ngồi im lặng để Colline dùng hai tay áp lấy má.
Phải rồi, đây chắc chắn là ảo giác mà em đã tưởng tượng ra...
"Có lẽ chúng ta nên bắt đầu tập gọi tên nhau từ bây giờ nhỉ?"
"Ta là thái tử phi Colline Von Sinsolenad, còn ngươi là nhị hoàng tử Lauve..."
"Giữa chúng ta chẳng có bất cứ quan hệ nào cả..."
"Lúc đó tất cả mọi thứ sẽ kết thúc, ngươi sẽ chẳng bị trói buộc bởi điều gì cả, và ta cũng thế..."
Colline sẽ không phải cố gắng sống để chờ đợi Lauve.
Lauve sẽ không phải cố gắng mạo hiểm để cứu vớt cuộc đời Colline.
"Ngươi rồi sẽ thành vua, Lauve..."
"Ngươi tốt hơn hết vẫn nên sống mà không cần có ta..."

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi