LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 27

Chương 27

"Phu nhân..."
"Ừm!"
Colline ngẩng đầu, bên mép em vẫn còn vương chút vụn bánh.
"Đêm qua người ngủ ngon chứ?"
"Ta sao?"
"Người có mơ thấy gì kì lạ không?"
Việc Colline bị mộng du chỉ có Ruvia và Katus biết, vài hầu nữ chứng kiến chuyện đó đều đã bị bịt miệng lại cả rồi. Không thể để chuyện này lộ ra làm ảnh hưởng đến Hoàng thái tử. Vậy nên Colline cũng không hề biết mình bị bệnh. Em cứ ngỡ là Katus quá bận rộn nên không chạm đến em, rằng cơn đau nhức từ khắp cơ thể truyền đến là do Colline nằm ngủ không đúng cách.
"Không, ta ngủ rất ngon..."
Ruvia hy vọng triệu chứng mộng du của Colline sẽ sớm biến mất, vì dù sao thì Colline cũng sẽ không bao giờ chấp nhận ở trong phòng mình có một cái cửa sổ đầy song sắt.
"Vậy thì tốt, người mau ăn thêm đi ạ!"
Ruvia vừa nói vừa đẩy thêm bánh về phía Colline, em ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành và nhâm nhi cốc sữa nóng. Colline nhẹ nhàng đón lấy chiếc bánh từ tay Ruvia và đưa lên miệng.
"Đây là bánh gì thế?"
"Bánh quy yến mạch, thư phu nhân!"
"Vậy sao? Trước đây ta cứ tưởng yến mạch khó ăn lắm cơ.."
"Đúng là chúng có hơi khó ăn so với người, nhưng thái tử đã thuê đầu bếp riêng chuyên lo điểm tâm cho người đó ạ! Bánh này là do người đó làm..."
Tại một khoảnh khắc nào đó, Ruvia đã cố gắng tìm cách hàn gắn mối quan hệ của Colline và Katus. Cô ấy hy vọng hai người sẽ yêu thương và hòa thuận với nhau hơn. Ruvia trông cho Colline ngủ say, dùng một sợi xích khóa chặt cửa sổ và ra khỏi phòng.
Ruvia lấy từ trong túi áo ra một cái thước dây, trên đó có đánh dấu hai vạch đỏ mà cô dùng để đo dấu chân lúc nãy. Hiện tại Katus không có trong cung điện, Ruvia bí mật tra xét kích cỡ chân của từng người trong dinh thự. Tuy nhiên có vẻ cỡ chân này khá hiếm, Ruvia chỉ tìm được một tên hầu làm vườn có số đo gần đúng, nhưng bạn của hắn đã làm chứng rằng đêm qua hắn ngủ cả đêm trong phòng.
"Đó là ai được nhỉ?"
Ruvia lẩm bẩm, cô ấy nhớ đến hoa văn của vết giày, một loại vân đế giày khá phổ biến trong giới quý tộc. Nhưng Colline đã quen biết được với ai khi tất cả các mối quan hệ của em đều bị Katus theo dõi như thế? Katus đã tách biệt Colline với bên ngoài, chỉ cho em tham gia một số bữa tiệc bắt buộc hoặc khi hắn có cuộc họp khẩn ở hoàng cung. Bởi lẽ lúc đó có rất ít người được phép xuất hiện ở chính cung và khiến cho Colline càng khó gặp gỡ và quen biết những người khác.
"Có lẽ là vào hôm đó..."
Có lẽ là vào cái ngày mà Ruvia để Colline tự đi dạo một mình trong cung. Nhưng hôm đó Colline chỉ đi có mười phút, em có thể gặp ai được chứ? Lẽ nào đã có chuyện gì đó xảy ra mà Ruvia không biết, rằng Colline đã gặp gỡ và kết thân được với ai đó chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi không có cô bên cạnh.
Hoặc cũng có thể đó là dấu chân của một gã quý tộc biến thái nào đó. Một tên liều mạng dám lẻn vào cung Thái tử giữa đêm để ve vãn Colline nhân lúc em đang không tỉnh táo. Ruvia hy vọng là điều này nhiều hơn việc Colline đã quen với ai đó, vì Katus luôn ngăn cấm điều đó.
Tình trạng của Colline và cả cuộc hôn nhân này sẽ ngày càng tệ hơn nếu điều đó xảy ra. Cho dù việc Colline bị giam vào ngục hay việc Selena trở thành thái tử phi đều có xác suất xảy ra nhỏ hơn một phần trăm, Ruvia vẫn không thể bỏ qua điều này.
Ruvia bắt đầu thay đổi thực đơn của Colline, ngoài đồ ăn ra thì còn cho thêm một vài loại thuốc giúp em ngủ ngon hơn. Cô ấy không mắt nhắm mắt mở để Colline ngủ một mình trong phòng nữa mà thức trắng đêm để canh chừng. Mỗi sáng, trước khi Colline thức dậy, Ruvia đều phải dặm thêm một lớp phấn dày để che đi quầng thâm dưới mắt của mình.
"Hình như ngươi có vẻ gầy đi thì phải..."
"Thần vẫn rất khỏe, mấy hôm nay người ngủ ngon chứ? Thưa phu nhân!"
Colline chớp chớp mắt, em đưa một tay lên vò đầu. Dạo này đúng là em có ngủ ngon hơn thật, Colline không còn mơ thấy những giấc mơ kì lạ hay cảm giác đau nhức cơ thể mỗi khi tỉnh dậy nữa. Em chỉ thấy hơi nhức đầu nhẹ vào mỗi sáng. Colline vươn vai, ngáp dài một cái.
"Ừm, ta ngủ rất ngon..."
Colline không còn mơ thấy những bậc thang dài vô tận hay những cái bóng khổng lồ bám theo em trong giấc mơ nữa. Nhưng có một điều làm Colline thấy buồn, vì em không còn mơ thấy Lauve như đêm đó nữa.
Ruvia cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng cô ấy tự nhủ mình sẽ giảm dần lượng thuốc và tập cho Colline làm quen với việc ngủ khi vẫn còn người trong phòng. Cô ấy có thể làm bất cứ thứ gì, miễn là không còn xuất hiện thêm dấu chân hay bất cứ kẻ kỳ lạ nào lảng vảng quanh Colline nữa.
"Thật tốt, người có muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Ra ngoài sao?"
"Vâng, bây giờ đang là mùa hè rồi đó ạ, ngoài vườn hoa nở đẹp lắm..."
"Đã mùa hè rồi sao..."

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi