LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 5

Chương 5

Colline để tâm hồn mình đi lang thang trong một khoảng không tăm tối, em nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, chẳng có gì cả, nó trống rỗng. 
Colline tự hỏi em đang ở đâu? 
Colline cứ băn khoăn, chần chừ và sợ hãi, cha nói rằng Thái tử là người tốt, trong khi Leuvis thì nói không. 
Cha nói Thái tử thích em lắm, ngài ấy muốn nhanh chóng kết hôn để có thể chăm sóc cho em.
Nhưng Colline lại thấy lạ, cha thì cứ thúc giục còn Line thì giận giữ, cậu ấy không muốn em kết hôn với Thái tử, luôn miệng nói em đừng gặp ngài ấy nữa. Colline bị giằng co ở giữa, một bên là Line còn một bên là cha, em chẳng biết nên đi về hướng nào cả. Em tìm đến Martha để xin lời khuyên, và bà ấy nói em hãy đi theo tiếng gọi của con tim mình.
Nhưng con tim của Colline chẳng nói gì cả, chỉ có lý trí điên cuồng thúc giục em phải đưa ra quyết định.
Và em đã nghĩ, cha sẽ giận nếu em từ chối lời cầu hôn của Thái tử, ông ấy sẽ ghét bỏ và không còn đến gặp em nữa. Nhưng Line thì khác, cậu ấy sẽ luôn ở bên em, hướng về phía em.
Vì vậy Colline đã quyết định chọn cha của mình, em thu dọn đồ đạc và theo chân Hầu Tước tới cung điện, để lại Leuvis. Leuvis đã giận dữ lắm, cậu ấy không thèm nhìn vào mắt Colline và biến đi đâu mất cả buổi. Colline đi loanh quanh tìm Leuvis trong vườn, em đi qua cái đài phun nước cũ, qua bức tường đã phủ đầy rêu phong và tầm gửi. Colline thấy Leuvis đứng trước một bức tường cao mọc đầy những dây thường xuân xanh mơn mởn, tay cậu ấy cầm một đóa sơn trà màu trắng muốt. Leuvis nghe tiếng bước chân, cậu ấy quay lại nhìn em. Nắng chiếu lên khuôn mặt Colline một vệt màu óng ánh, vàng ươm như mật ong rừng.
Colline thấy được sự thất vọng trong đôi mắt Leuvis, còn Leuvis thấy được sự trống rỗng trong tâm hồn của Colline.
Có lẽ chúng ta lại quay về mười năm trước, hoặc có lẽ là không. Vì em và Leuvis đều không còn là những đứa trẻ.
" Người không cần ta nữa sao?" 
" Ta sẽ trở về thăm ngươi thường xuyên mà..." 
" Thà người nói rằng người không cần ta nữa..." 
Leuvis tặng bông sơn trà màu trắng cho Colline, rồi tiễn em lên xe ngựa.
" Người sẽ trở về thăm ta, phải không?"
Colline mỉm cười, em cài hoa sơn trà lên mái tóc, nheo nheo đôi mắt màu hổ phách dưới ánh chiều tà đầy nắng.
" Tất nhiên rồi!"
Martha đứng ở phía xa xa, bà ấy đã dọn xong đồ và chuẩn bị chuyển về nhà chính, tiếp nhận chăm sóc cho cặp song sinh của Hầu tước. Đôi mắt nâu của bà ấy như bị ánh mặt trời che khuất, không nhìn thấy được tâm tình bên trong.
Colline ngồi trên xe ngựa, em ngắm nhìn hàng cây bách tùng hai bên đường, những tán lá màu vàng lấp lánh cả một khoảng trời. Colline không biết ngoài dinh thự lại có nhiều cây đến vậy, em cũng không biết đường đến cung điện lại xa đến thế.
Xẩm tối mới đến nơi, Hoàng thái tử tiếp đón em tại cung Cagedor, nơi này thứ gì cũng xa hoa và tráng lệ, nhưng Colline không quen với điều này, em cảm thấy áp lực và mệt mỏi. Colline đi theo thị nữ đến một căn phòng trống, rộng rãi và xinh đẹp. Có cửa sổ làm bằng pha lê và rèm bằng lụa màu xanh. Thái tử bảo rằng em hãy cứ nghỉ ngơi vì ngày mai sẽ rất bận rộn để chuẩn bị cho lễ cưới. Colline nằm lên chiếc nệm lông vũ mềm mại, em nhắm mắt, thiu thiu ngủ.
Đêm khuya, có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiếng lại gần em, Colline ngái ngủ, em cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên nhìn. Katus đang đứng ở cạnh giường, nhìn em chằm chằm. Colline giật mình ngồi dậy và lùi lại một góc.
" Ngài... ngài có việc gì sao?"
" Không có gì, ta chỉ muốn đến thăm em thôi..."
Katus ngồi xuống giường và tiến lại gần Colline, vươn tay muốn chạm vào mặt em. Colline theo bản năng rụt người lại, em trườn người ra mép giường và đứng xuống đất.
" Bây giờ khuya rồi, ngày mai chúng ta hãy gặp thì hơn..."
Nhưng Katus đã không rời đi, ánh trăng soi lên mặt hắn một nụ cười nham hiểm. Hắn từng bước tiếp cận Colline, còn em thì cứ lùi lại dần. Đến khi lưng của em chạm vào bức tường lạnh ngắt, Catus lao tới kéo lấy tay Colline và ném em lên giường, dùng tay xé tan bộ váy lụa. Colline giật mình sợ hãi, em hét lên, nhoài người muốn chạy trốn nhưng Katus giữ chặt chân em lại, đè lên người em. 
Colline thấy mình như đang chìm sâu vào một hố đen vô tận, tầm mắt em thì mờ nhạt còn cơ thể thì đau đớn. Em run rẩy khóc, tay bám chặt lấy chăn và cố gắng chịu đựng cơn đau như muốn xé em ra làm nhiều mảnh. Colline nghĩ tới Leuvis, nhưng cậu ấy không ở đây. Giá mà trời mau sáng hơn một chút, hoặc là em có thể ngủ thiếp đi để không còn cảm thấy gì nữa. 
Nhưng Colline không ngủ được, em cứ thức mãi như thế, cho đến khi cơ thể em kiệt sức và tâm trí em thì mờ đi. 
Khi Colline tỉnh lại, em vội vàng thu dọn đồ và muốn trở về nhà. Nhưng Thái tử sai người canh gác trước phòng không cho em ra ngoài. Colline vội vàng viết thư, em muốn nhờ một người hầu tốt bụng giúp em gửi thư về cho cha, hi vọng ông ấy đưa em ra khỏi đây.
Không biết lá thư có từng được gửi tới tay Hầu tước hay không, nhưng ông ấy không hề đáp lại thư của Colline lần nào cả, cũng không hề đến thăm em. Colline lại viết thư cho Leuvis, nhưng không ai đáp lại em cả.
Cuối cùng Colline cũng hiểu tại sao Hầu Tước lại đột ngột đến thăm em sau từng ấy năm bị bỏ mặc.
Vậy C là cho Colline, người chết vì bị vứt bỏ.
Còn L là cho Leuvis, người bị nhấn chìm trong vũng bùn.

Colline loay hoay xé miếng vải trắng đã sờn rách ra thành từng dải nhỏ. Em quấn những đoạn băng đó quanh chân thành một lớp dày sau đó đi tất vào. Colline mở cửa sổ, thả một sợi dây thừng xuống dưới, sau đó em trèo lên bệ cửa và nhảy xuống. Phía dưới chân cửa sổ là một bụi hoa hồng đỏ lớn, gai nhọn cào rách chiếc váy ngủ bằng lụa của em, Colline loay hoay gỡ mình ra khỏi những khóm hoa, vì em đã cuốn chân lại rồi nên không còn đau nữa.Thực ra Colline biết rằng cho dù mình có trốn thoát ra khỏi căn phòng đó cũng chẳng có tác dụng gì cả, vì tường rào bao quanh nơi này thì cao chót vót còn lính canh thì lúc nào cũng ở khắp mọi nơi.
Colline lang thang trong vườn, em đi tìm những lá dây thường xuân và tầm gửi. Cung điện Cagedor tràn ngập những loài hoa quý hiếm, chẳng có chỗ cho một dây thường xuân tầm thường nhỏ bé như em. Colline đi qua đi lại vài vòng, em nhìn trái rồi nhìn phải, bầu trời tối đen như mực, những cái bóng của cây cối cùng với tiếng gió thổi giống như những dáng người đang run rẩy. Có một cái xích đu đã bị rỉ sét ở sau vườn, em chẳng biết tại sao một Cagedor được chăm chút kĩ càng lại bỏ quên một thứ như thế. Colline ngồi lên mặt gỗ đã bị ẩm mục, dùng chân đưa qua đưa lại, tiếng cót két khẽ vang lên trong đêm tối. 
Bất cứ hôm nào Catus không có ở đây là Colline lại đi phiêu lưu như thế, em mò mẫm trong dinh thự và tìm kiếm những đồ vật xấu xí đã bị lãng quên. Colline đã tìm thấy một bức tường phủ đầy tầm gửi chứ không phải hoa tường vi ở phía đông, một bãi cỏ lau cao tới đầu người ở phía tây. Vì Colline thường đi vào buổi tối nên em đôi khi không thể nhớ rõ vị trí của chúng, và rồi em lạc. Colline phải cố trở về trước khi trời sáng, khi đám thị nữ vào kiểm tra phòng và Katus quay về. Catus chưa phát hiện ra em lần nào cả, điều đó làm Colline cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Colline ngồi đó thật lâu, cho đến khi ánh trăng bị một đám mây lớn che khuất hoàn toàn em mới đứng dậy, lần về the đường cũ. Colline chui vào giữa khóm hồng, bám vào sợi dây thừng rồi thận trọng trèo lên, trèo qua cửa sổ, nhảy vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Em cởi bỏ cái váy rách và giấu nó vào sau tủ, nhét đôi tất và mấy dải băng dưới tấm nệm. Đêm nay em phải đi ngủ sớm một chút, vì ngày mai Thái tử đã trở về.
Catus có việc gì đó phải đi tuần ở biên giới phía bắc, điều đó khiến cho một tuần qua của Colline hạnh phúc hơn bao giờ hết. Colline có thể thoải mái đi dạo ở khắp nơi, em có thể ngủ ngon ngay lập tức khi em vừa đặt lưng xuống giường mà không phải sợ sệt gì cả. 
Sáng hôm sau, Colline mặt một chiếc váy voan màu hồng nhạt, em cố gắng mang một gương mặt vui vẻ ra đón Katus. Hoàng Thái Tử mang thêm vài người nào đó, vui vẻ nở một nụ cười ôm lấy eo em và đưa Colline tới tiệc trà.
Tiệc trà có Amelia, có cả Leuvis.
Colline lặng người nhìn Leuvis.
Leuvis cũng nhìn Colline, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
Colline nghe nói Amelia sẽ ở lại đây một thời gian, và em chỉ nghe được thế mà thôi, cho đến khi Katus lôi em xềnh xệch về phòng và ném em lên giường. Katus tát vào mặt Colline, hắn hỏi em sao lại dám bỏ qua lời của hắn, dám lơ hắn mà nhìn chằm chằm vào thằng khác. Katus như một con chó hoang gặm cắn con mồi, còn Colline thì cắn răng chịu đựng. 
Trái tim Colline lạnh ngắt còn cơ thể thì trơ như gỗ đá, chẳng mấy chốc Catus đã chán nản bỏ ra ngoài. Colline vội vàng vùng dậy lấy một lọ thuốc trong ngăn kéo tủ, em cố gắng bỏ qua mùi vị kinh tởm của thuốc để nuốt xuống. Vị có ghê chút cũng không sao, miễn là nó giúp em không thể mang thai.
Đêm khuya, Katus vẫn chưa về, Colline nằm trên giường và nhìn trân trân vào trần nhà, em chợt nghĩ đến Amelia, đến sự xinh đẹp dịu dàng của cô em gái cùng với sự độc ác đê tiện của Katus. Colline trườn khỏi giường, tối hôm nay không có lính canh, em đi dọc theo hành lang dài dằng dặc. Có một căn phòng ở góc cuối đường hơi hé mở, để lọt vài âm thanh đứt quãng ra ngoài. Colline bước đến và ghé mắt qua khe cửa.
Bên trong là Katus cùng với một người thị nữ, hình như là người vẫn thường phụ trách trang điểm cho em.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ ái muội, tiếng sờ soạng làm em buồn nôn. Colline vội vàng chạy dọc theo hành lang trở về phòng, vì đi quá nhanh nên em đã đâm sầm vào một người nào đó. Cú va đập khiến Colline choáng váng, trước mắt em toàn một mảng trắng xóa, cho đến khi người đó nhẹ nhàng đỡ em dậy, Colline mới hoàn hồn trở lại.
Là Leuvis, Colline giật mình lùi người lại, em nghĩ đến vết tát vẫn còn sưng phù trên mặt mình, vô thức đưa tay lên mặt để che đi.
" Tại sao người không trở lại thăm ta?"
Colline ngây người, em lắc nhẹ mái tóc rối tung. Một giọt nước mắt trong suốt trào ra từ khóe mắt em, bức tường vững trãi vẫn thường bao bọc trái tim nhỏ bé của em đột ngột vỡ tan thành nghìn mảnh. Em quỳ sụp xuống và òa khóc, khóc nức nở. Đôi vai em cứ run lên bần bật, cơ thể em thì gầy gò còn trái tim của em thì yếu ớt. Colline đã cố gắng tỏ ra thật bình thản khi gặp Leuvis, em cố gắng không òa khóc và lao tới chỗ cậu ấy. 
Leuvis chỉ nhìn lướt qua em một cái thôi, điều đó khiến em cảm thấy nhẹ nhõm và đau khổ. Có thể Leuvis không còn nhớ đến em nữa, cậu ấy sẽ bỏ qua em và sống một cuộc sống tốt, nhưng nếu cậu ấy không còn nhớ đến Colline thì em sẽ chẳng còn gì cả, và điều đó làm Colline đau khổ.
Colline không còn giữ được sự bình thản trên gương mặt mình được nữa, em khóc nức nở và lao vào vòng tay của Leuvis, run rẩy nói:
" Làm ơn... làm ơn mang ta đi khỏi đây có được không..?

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi