LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 6

Chương 6

" Làm ơn... làm ơn mang ta đi khỏi đây có được không...?"
Leuvis sững sờ, cậu ấy vội vàng ôm lấy Colline, ôm em thật chặt. Đến khi cơ thể nhỏ bé của Colline bớt run rẩy, em yếu ớt buông Leuvis ra và chống tay ngồi thẳng dậy. Leuvis đỡ lấy em, cậu ấy thì thào:
"Tại một khoảng khắc nào đó, ta đã hi vọng rằng người sẽ sống không tốt một chút, không tốt giống như lúc người có ta bên cạnh."
" Rằng người sẽ hối hận và quay trở lại bên cạnh ta..."
" Ta chưa từng mong người sẽ trở thành như thế này.
Leuvis vuốt nhẹ gò má sưng đỏ của Colline, nhìn chăm chăm vào đôi mắt em. Cơ thể em gầy gò còn hơi thở thì đứt quãng, Leuvis vòng tay ôm Colline vào lòng, cơ thể em lọt thỏm và dựa vào khuôn ngực vững chãi. Cậu ấy định bế em về phòng, nhưng Colline không muốn thế, vậy là Leuvis đưa em ra vườn. 
Leuvis cởi áo choàng, khoác nó lên người Colline rồi rảo bước nhẹ nhàng trên nền đá. Colline ôm lấy Leuvis, gió thổi khô những vệt nước mắt trên má em. Em chỉ cho Leuvis đến chỗ của cái xích đu cũ, cậu ấy ngồi xuống, tay vẫn ôm chặt em. Em ngẩng đầu lên nhìn, bóng tối phủ kín gương mặt Leuvis. Cậu ấy hướng đôi mắt xám về phía xa xa, Colline im lặng, em lắng nghe tiếng gió xì xào qua kẽ lá, hình như trời đêm nay dịu dàng hơn mọi hôm.
Giá mà thời gian dừng lại để em có thể ngồi mãi như vậy...
Nhưng Colline phải quay về, em phải trở lại phòng trước khi Catus xong việc. Hắn chắc chắn sẽ giết Leuvis nếu biết cậu ấy ở bên cạnh em. Colline cựa mình, em đẩy nhẹ tay Leuvis, nhưng cậu ấy không nhúc nhích, Leuvis cứ ngồi yên như thế.
" Line..."
Colline khẽ gọi, và Leuvis cúi đầu nhìn em, bóng cậu ấy phủ lên người Colline. Leuvis có vẻ lạ lắm, đôi mắt xám có điểm những đốm tạp chất nho nhỏ ánh lên trong bóng tối, cậu ấy cứ nhìn Colline, nhìn mãi, đến mức em cảm thấy áp lực và cúi mặt xuống.
" Chúng ta về thôi!"
" Về đâu cơ?"
Leuvis nâng mặt Colline lên, để em nhìn thẳng vào mắt cậu. 
" Không phải người bảo ta mang người ra khỏi đây sao?"
Colline im lặng, em lấy tay xoa xoa mặt. Em biết mình muốn cùng Leuvis rời khỏi đây, nhưng đó lại là một điều vô cùng hoang đường. Catus là một gã điên, hắn chẳng hề có chút bao dung nào dành cho người khác. Colline từng thử chạy trốn, nhưng rồi Catus đánh gãy chân em và giết người thị nữ vẫn thường chăm sóc cho em. Colline vẫn còn nhớ rõ người đó đã bị đánh chết như thế nào, em không muốn điều đó lặp lại thêm một lần nào nữa.
Đôi mắt Leuvis tối sầm lại, cậu ấy không hỏi gì nữa mà đứng dậy và đưa Colline về phòng. Khi ra khỏi vườn hoa, Colline đứng xuống và nói lời chào tạm biệt với Leuvis, em sợ sẽ bị Katus bắt gặp nên vội vã quay trở về. Leuvis đứng nhìn bóng lưng Colline cho đến khi em đi khuất.
Catus vẫn chưa về phòng, Colline trèo lên giường, em nói lời tạm biệt với những ngôi sao ngoài cửa sổ và thiếp đi.
Colline không biết tại sao Katus lại biết em ra ngoài.
Catus tức giận lắm, hắn dùng chân đạp mạnh vào người Colline khiến em ngã đập vào tường. Colline nhìn Katus như nhìn một con quái vật, gương mặt em thì hốc hác còn cơ thể thì đầy những vết bầm tím. 
"Sao nàng dám trái lời ta? Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Đã gặp ai hả?"
Colline không nói một lời nào, em cắn răng chịu đựng từng trận đòn giáng xuống. Catus không ép được từ miệng em lời nào thì giận dữ bỏ ra ngoài. Lính quanh đứng đầy quanh phòng em, quang cả bụi hoa hồng dưới cửa sổ.
Colline nằm bất động trên tấm thảm, em chưa chết, ít nhất là về thể xác.
Colline nhìn lên chiếc đèn chùm trong phòng, em lặng thinh nhìn nó một lúc lâu rồi ngồi dậy. Ánh nến hắt lên người em một màu vàng ảm đạm. Colline luồn tay xuống dưới tấm nệm và lấy ra một đống những sợi vải, rồi em ngồi đó và bắt đầu bện chúng thành một đoạn dây dài.
Rồi em lại nhìn lên chiếc đèn chùm.
Colline không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi em nghe thấy tiếng va đập ở bên ngoài cửa, rồi có ai đó mở cửa bước vào.
Colline vội vàng dấu sợi dây xuống dưới chăn, lặng lẽ nhìn Leuvis. Leuvis sững người, rất nhanh sau đó cậu ấy tức giận, đôi lông mày nhăn nhúm lại trên trán còn đôi mắt xám thì mở to. 
Colline bắt đầu nghĩ xem em nên biện minh cho Leuvis như thế nào. Nhưng rồi Leuvis lao tới và tính ôm em lên, Colline giật mình và vội vàng lùi người lại. Leuvis nghiến răng, cậu ấy giữ chặt lấy vai Colline và bắt em nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
" Ta sẽ mang người rời khỏi đây!"
Gương mặt tức giận nhưng giọng nói lại rất dịu dàng. Colline bật cười, giọng em nhẹ như gió thoảng, em đưa tay vuốt ve gương mặt của người mà em hằng mong nhớ.
"Không đâu Line..."
"Ngươi bây giờ đã không còn là một nô lệ thấp hèn nữa rồi..."
"Ngươi đã trở thành một kị sĩ, một kị sĩ cao quý phục vụ cho một chủ nhân cao quý..."
"Ngươi không cần phải dùng cả sinh mạng mình để bảo vệ cho ta nữa..."
Leuvis như không tin vào tai mình, cậu ấy nhìn cương mặt tím bầm cùng với cơ thể chằng chịt vết thương của Colline, máu chảy ra đã khô lại khiến lớp vải dính chặt vào cơ thể.
"Ngươi nên rời đi thôi, trước khi kẻ đó quay lại..."
" Làm ơn... Line... đừng bao giờ quay lại đây nữa..."
" Hãy sống cuộc đời mà ngươi hằng mơ ước, và quên ta đi..."
Leuvis mở to mắt, cậu ấy bật cười, tiếng cười khản đặc phát ra từ trong cổ họng.
L là cho Leuvis, người bị chìm trong vũng bùn.
Vậy Leuvis đã thoát khỏi vũng bùn chưa, hay là cậu vẫn đang vẫy vùng trong đó.

" Làm ơn... làm ơn mang ta đi khỏi đây có được không...?"
Leuvis sững sờ, cậu ấy vội vàng ôm lấy Colline, ôm em thật chặt. Đến khi cơ thể nhỏ bé của Colline bớt run rẩy, em yếu ớt buông Leuvis ra và chống tay ngồi thẳng dậy. Leuvis đỡ lấy em, cậu ấy thì thào:
"Tại một khoảng khắc nào đó, ta đã hi vọng rằng người sẽ sống không tốt một chút, không tốt giống như lúc người có ta bên cạnh."
" Rằng người sẽ hối hận và quay trở lại bên cạnh ta..."
" Ta chưa từng mong người sẽ trở thành như thế này.
Leuvis vuốt nhẹ gò má sưng đỏ của Colline, nhìn chăm chăm vào đôi mắt em. Cơ thể em gầy gò còn hơi thở thì đứt quãng, Leuvis vòng tay ôm Colline vào lòng, cơ thể em lọt thỏm và dựa vào khuôn ngực vững chãi. Cậu ấy định bế em về phòng, nhưng Colline không muốn thế, vậy là Leuvis đưa em ra vườn. 
Leuvis cởi áo choàng, khoác nó lên người Colline rồi rảo bước nhẹ nhàng trên nền đá. Colline ôm lấy Leuvis, gió thổi khô những vệt nước mắt trên má em. Em chỉ cho Leuvis đến chỗ của cái xích đu cũ, cậu ấy ngồi xuống, tay vẫn ôm chặt em. Em ngẩng đầu lên nhìn, bóng tối phủ kín gương mặt Leuvis. Cậu ấy hướng đôi mắt xám về phía xa xa, Colline im lặng, em lắng nghe tiếng gió xì xào qua kẽ lá, hình như trời đêm nay dịu dàng hơn mọi hôm.
Giá mà thời gian dừng lại để em có thể ngồi mãi như vậy...
Nhưng Colline phải quay về, em phải trở lại phòng trước khi Catus xong việc. Hắn chắc chắn sẽ giết Leuvis nếu biết cậu ấy ở bên cạnh em. Colline cựa mình, em đẩy nhẹ tay Leuvis, nhưng cậu ấy không nhúc nhích, Leuvis cứ ngồi yên như thế.
" Line..."
Colline khẽ gọi, và Leuvis cúi đầu nhìn em, bóng cậu ấy phủ lên người Colline. Leuvis có vẻ lạ lắm, đôi mắt xám có điểm những đốm tạp chất nho nhỏ ánh lên trong bóng tối, cậu ấy cứ nhìn Colline, nhìn mãi, đến mức em cảm thấy áp lực và cúi mặt xuống.
" Chúng ta về thôi!"
" Về đâu cơ?"
Leuvis nâng mặt Colline lên, để em nhìn thẳng vào mắt cậu. 
" Không phải người bảo ta mang người ra khỏi đây sao?"
Colline im lặng, em lấy tay xoa xoa mặt. Em biết mình muốn cùng Leuvis rời khỏi đây, nhưng đó lại là một điều vô cùng hoang đường. Catus là một gã điên, hắn chẳng hề có chút bao dung nào dành cho người khác. Colline từng thử chạy trốn, nhưng rồi Catus đánh gãy chân em và giết người thị nữ vẫn thường chăm sóc cho em. Colline vẫn còn nhớ rõ người đó đã bị đánh chết như thế nào, em không muốn điều đó lặp lại thêm một lần nào nữa.
Đôi mắt Leuvis tối sầm lại, cậu ấy không hỏi gì nữa mà đứng dậy và đưa Colline về phòng. Khi ra khỏi vườn hoa, Colline đứng xuống và nói lời chào tạm biệt với Leuvis, em sợ sẽ bị Katus bắt gặp nên vội vã quay trở về. Leuvis đứng nhìn bóng lưng Colline cho đến khi em đi khuất.
Catus vẫn chưa về phòng, Colline trèo lên giường, em nói lời tạm biệt với những ngôi sao ngoài cửa sổ và thiếp đi.
Colline không biết tại sao Katus lại biết em ra ngoài.
Catus tức giận lắm, hắn dùng chân đạp mạnh vào người Colline khiến em ngã đập vào tường. Colline nhìn Katus như nhìn một con quái vật, gương mặt em thì hốc hác còn cơ thể thì đầy những vết bầm tím. 
"Sao nàng dám trái lời ta? Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Đã gặp ai hả?"
Colline không nói một lời nào, em cắn răng chịu đựng từng trận đòn giáng xuống. Catus không ép được từ miệng em lời nào thì giận dữ bỏ ra ngoài. Lính quanh đứng đầy quanh phòng em, quang cả bụi hoa hồng dưới cửa sổ.
Colline nằm bất động trên tấm thảm, em chưa chết, ít nhất là về thể xác.
Colline nhìn lên chiếc đèn chùm trong phòng, em lặng thinh nhìn nó một lúc lâu rồi ngồi dậy. Ánh nến hắt lên người em một màu vàng ảm đạm. Colline luồn tay xuống dưới tấm nệm và lấy ra một đống những sợi vải, rồi em ngồi đó và bắt đầu bện chúng thành một đoạn dây dài.
Rồi em lại nhìn lên chiếc đèn chùm.
Colline không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi em nghe thấy tiếng va đập ở bên ngoài cửa, rồi có ai đó mở cửa bước vào.
Colline vội vàng dấu sợi dây xuống dưới chăn, lặng lẽ nhìn Leuvis. Leuvis sững người, rất nhanh sau đó cậu ấy tức giận, đôi lông mày nhăn nhúm lại trên trán còn đôi mắt xám thì mở to. 
Colline bắt đầu nghĩ xem em nên biện minh cho Leuvis như thế nào. Nhưng rồi Leuvis lao tới và tính ôm em lên, Colline giật mình và vội vàng lùi người lại. Leuvis nghiến răng, cậu ấy giữ chặt lấy vai Colline và bắt em nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
" Ta sẽ mang người rời khỏi đây!"
Gương mặt tức giận nhưng giọng nói lại rất dịu dàng. Colline bật cười, giọng em nhẹ như gió thoảng, em đưa tay vuốt ve gương mặt của người mà em hằng mong nhớ.
"Không đâu Line..."
"Ngươi bây giờ đã không còn là một nô lệ thấp hèn nữa rồi..."
"Ngươi đã trở thành một kị sĩ, một kị sĩ cao quý phục vụ cho một chủ nhân cao quý..."
"Ngươi không cần phải dùng cả sinh mạng mình để bảo vệ cho ta nữa..."
Leuvis như không tin vào tai mình, cậu ấy nhìn cương mặt tím bầm cùng với cơ thể chằng chịt vết thương của Colline, máu chảy ra đã khô lại khiến lớp vải dính chặt vào cơ thể.
"Ngươi nên rời đi thôi, trước khi kẻ đó quay lại..."
" Làm ơn... Line... đừng bao giờ quay lại đây nữa..."
" Hãy sống cuộc đời mà ngươi hằng mơ ước, và quên ta đi..."
Leuvis mở to mắt, cậu ấy bật cười, tiếng cười khản đặc phát ra từ trong cổ họng.
L là cho Leuvis, người bị chìm trong vũng bùn.
Vậy Leuvis đã thoát khỏi vũng bùn chưa, hay là cậu vẫn đang vẫy vùng trong đó.

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi