LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 7

Chương 7

Nhưng Colline đã đánh giá thấp Katus, em tưởng rằng chỉ cần em vẫn ở lại đây thì hắn sẽ không động tới Leuvis.
Nhưng Colline đã nhầm.
Katus là một con cáo già, hắn linh cảm được con chim trong lồng của mình sắp lọt vào tay kẻ khác, vậy nên đã âm thầm thuê sát thủ đi giết Leuvis.
"Giết hắn đi, tốt nhất là hãy phanh thây hắn ra thành từng mảnh để hắn không thể sống lại được nữa!"
"Sau đó hãy mang một con mắt của hắn về đây cho ta."
Katus mở một buổi tiệc lớn trong hoàng cung, mời tất cả các quý tộc đến tham dự. Đám sát thủ mai phục trong cánh rừng cạnh con đường mà Hầu tước sẽ đi qua.
Chắc hẳn Amelia sẽ đến, và cả Leuvis nữa.
Katus đặt người may cho Colline một bộ váy đỏ lộng lẫy, hắn dịu dàng hơn mọi hôm, nói sẽ cho em cùng đến bữa tiệc. Mặc dù Colline không hề yêu thích điều đó, em ghét phải nghe những lời nịnh nọt sáo rỗng của đám quý tộc, em chỉ muốn tiếp tục trốn trong phòng của mình và chờ đợi.
Colline đã chán ghét cái chốn này lắm rồi.
Tại một cánh rừng ở gần cung điện, có một chiếc xe ngựa đỗ ở đó, phu xe và ngựa đều đã bị bắn chết. Có tiếng gió bị xé rách, tiếng kim loại va chạm, tiếng kêu gào thảm thiết.
Amelia ngồi trong xe ngựa run rẩy bịt chặt tai lại. Vừa khóc vừa cố gắng thu người lại thật nhỏ.
Một lát sau, không còn tiếng ẩu đả nữa, không khí quanh chiếc xe ngựa tĩnh lặng như tờ.
Amelia ngồi yên một lúc, sau đó bắt đầu gọi Leuvis, không có tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng gió rì rào qua kẽ lá. 
Chợt, có tiếng động vang lên, âm thanh giống như đang chặt một thứ gì đó, mùi máu tanh nồng quẩn quanh trong không khí.
Amelia ngất đi.
"Chắc hẳn là đã chết rồi...
Phía bên này Katus đang rất vui vẻ, hắn nhàn nhã thưởng thức rượu vang, lòng thầm mừng vì không thấy bất cứ ai trong nhà Hầu tước tới bữa tiệc cả.
"Tên kị sĩ hèn hạ khốn kiếp đó lại dám tơ tưởng đến đồ của ta hay sao?"
Thuộc hạ của Katus gọi hắn, một thân ảnh cao lớn bước vào phòng từ cửa sổ. Áo choàng đen chùm kín mặt, đưa cho Katus một chiếc hộp nhỏ.
Katus mở ra xem, sau đó hắn bật cười, cười lớn, gọi Colline từ bên ngoài vào, đưa chiếc hộp cho em.
" Ta đoán là em sẽ thích thứ này..."
Colline nhận lấy, em nhẹ nhàng mở nó ra xem. Trong chiếc hộp, một đôi mắt đang trừng trừng nhìn em.Colline hét lên và ngã quỵ xuống đất, em sợ hãi ném chiếc hộp ra ra. Hai con mắt văng ra khỏi hộp và lăn lông lốc trên nền nhà.
"Sao thế, em không thích sao, ta đã thấy em nhìn nó rất lâu cơ mà!?"
Colline ngẩn người, chợt hiểu ra điều gì đó, em mở to mắt nhìn Katus, rồi lại nhìn về phía chiếc hộp. Nhìn đôi mắt xám quen thuộc đang nằm trên nền đất.
Mắt Colline chợt nhòa đi còn gương mặt em thì trở nên méo mó, nước mắt tràn khắp hai bên má Colline.
"A...a..."
Colline run rẩy bò về phía cái hộp, Katus đứng dậy chặn trước mặt em, hắn bóp chặt gương mặt của em và nở một nụ cười. 
"Lẽ ra em không nên trái lời ta..."
Katus đứng dậy, hắn nhặt lấy chiếc hộp cùng với đôi mắt rồi ném ra ngoài cửa sổ.
"KHÔNG!!!!"
Colline gào lên, em hoảng hốt lao về phía cửa sổ, nhưng Katus giữ chặt lấy em và ôm em vào lòng, hắn vuốt nhẹ mái tóc của Colline.
"Em chỉ nên nhìn mình ta thôi, Colline à..."
"Không... không đâu...a...đừng mà..."
Colline dùng hai tay không ngừng vò đầu, gương, bộ váy đỏ của em thì nhàu nhĩ còn gương mặt thì khốn đốn đến thảm hại. Đồng tử của Colline co lại, nước mắt em trào ra liên tục như thác đổ.
"Sao ngươi không giết ta luôn đi?"
Nụ cười trên môi Katus tắt ngấm, hắn lôi Colline về phòng và ném em lên giường. Nhưng Colline vùng dậy, em vồ lấy chiếc dĩa bạc mà em đã giấu đi sau khi ăn bữa tối, chĩa về phía Katus.
Thật vô dụng, em còn chẳng thế giết hắn ngay cả khi em có một con dao trong tay.
Katus nhìn em, hắn đứng ở cạnh giường và nhìn, đôi mắt xanh sâu thẳm như mặt biển. Colline thở hổn hển, khóe miệng em hơi nhếch lên, họa thành một nụ cười trên gương mặt méo mó. Colline quay ngược chiếc dĩa lại và hướng về phía cổ mình.
Katus chồm lên, hắn giữ chặt lấy tay em, nắm thật mạnh. Chiếc dĩa trong tay Colline rơi xuống, Katus đè em xuống giường và ghì chặt lấy chiếc cổ mỏng manh của em.
Colline hô hấp càng lúc càng khó khăn, hơi thở của em yếu dần còn cơ thể thì dại đi. em yếu ớt nhắm mắt lại.
L là cho Leuvis, người chết chìm trong vũng bùn.
C là cho Colline, người chờ đợi trong tuyệt vọng.
Katus ra ngoài rồi, Colline nằm trên giường, nhưng em vẫn chưa chết.
Tại sao em lại không chết?
Colline nhìn lên chiếc đèn chùm.
Em nên chết đi, để có thể đến và gặp Leuvis ở một thế giới khác.
Colline mò mẫm tìm sợi dây thừng dưới tấm nệm.
Không có.
Không có gì cả, trong khi em nhớ mình đã để nó ở đây, từ cái hôm mà Leuvis đến. 
Là thị nữ đã mang nó đi sao?
Colline ngồi dậy, em dùng răng và tay xé ga trải giường, đôi tay nhỏ bé của Colline hơi run. Vài giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay em, Colline bưng mặt khóc, em co người lại, cơ thể càng lúc càng nhỏ.
"Ta xin lỗi..."
"Ta không nên gặp ngươi, không nên cầu xin ngươi mang ta đi..."
"Đáng lẽ ta nên giả vờ rằng mình không quen ngươi và âm thầm chết đi..."
"Thật ngu xuẩn..."

Colline kéo chiếc ghế sofa đến gần đèn chùm, em trèo lên ghế, ghế hơi thấp, Colline phải kiễng chân hết mức mới có thể treo sợi dây lên chiếc đèn chùm.
Colline vòng sợi dây quanh cổ mình, dùng sức đạp mạnh chiếc ghế. Ghế sofa đổ ập xuống, sợi dây thít chặt lấy cổ Colline. 
Đau quá...
Colline hơi vặn vẹo người, em ngọ nguậy đôi chân, ước gì cái chết đến nhanh hơn một chút để em không bị giày vò thêm một chút nào nữa.
Giá mà thế giới có thể dịu dàng với em hơn một chút, cho em chết một cách nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng Colline vẫn không chết, sợi dây bị tuột và cơ thể em rơi phịch xuống tấm thảm.
Tấm thảm có màu xám như màu mắt của Leuvis...
Colline nằm bất động trên tấm thảm, sợi dây vẫn đang quấn quanh cổ em. Mùi hoa hồng ngai ngái theo gió bay vào từ cửa sổ, chạm tới mũi Colline. Em như nhìn thấy mình đứng giữa khu vườn cũ ở nhà Hầu tước, Leuvis ngồi trước mặt em, vội vã ăn chiếc bánh mì, mứt dâu dính trên gương khóe miệng cậu, gương mặt Leuvis sáng bừng dưới ánh mặt trời.
Em lặng lẽ khép mi mắt lại.
Colline ngủ thiếp đi trên tấm thảm cả đêm, khi tỉnh dậy, cơ thể em thì đau nhức còn đầu óc thì choáng váng. Em trèo lên giường, có hai chú chim sẻ đậu trên bệ cửa sổ, Colline nhìn chúng, em cứ nằm đó và nhìn.
Trông chúng mới hạnh phúc làm sao, giá mà em có thể thử cảm giác bay lượn trên trời cùng với Leuvis giống như chúng.
Colline nằm bất động cả ngày hôm đó, chẳng ai đến thăm cũng như mang thức ăn cho em cả. Ánh hoàng hôn chiếu vào mắt Colline, soi lên tường những vệt sáng có hình rẻ quạt. Colline ngồi thẳng dậy và nhích người về phía cửa sổ, ánh chiều tà phủ lên người em, soi rõ cơ thể xác xơ cùng với gương mặt hốc hác.
Trời tối, Colline lại treo cổ một lần nữa, nhưng lần này sợi dây vẫn tuột ra. Colline ngồi lên giường và bắt đầu nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu.
Có lẽ là do thiên đường đã từ chối tiếp nhận em...
Ngày thứ hai, cuối cùng cũng có người hầu mang thức ăn đến. Một ít bánh mì và súp, Colline ăn hết chúng. Một nữ hầu đến và thay ga giường cho em, Colline nhìn kĩ, hình như cô ta là người ngủ cùng Katus lần trước.
Thật kinh tởm, tất cả các người.
"Ngươi tên là gì?"
"Selena, thưa phu nhân!"
"À..."
Phải rồi, suýt nữa thì em quên mất cô ta là hầu nữ riêng của em, một hầu nữ cứ biến mất cả ngày và chỉ xuất hiện khi Katus đến thăm.
Selena bắt đầu dọn phòng, thế là Colline nằm trên giường và bắt đầu xé vụn từng tờ giấy. Được một lúc, Colline bảo Selena mở cửa sổ, khi cánh cửa vừa mở, một ngọn gió lớn lùa vào thổi những vụn giấy bay tứ tung khắp phòng.
Chà đáng thương cho Selena, bây giờ cô ta sẽ phải đi nhặt lại từng vụn giấy cho đến khi căn phòng trở nên sạch sẽ.
Colline nhìn dáng vẻ cam chịu của Selena, đám người hầu trong dinh thự này thảm hại y như chủ nhân của chúng, toàn là một lũ kiêu ngạo và ngu xuẩn.
Hẳn là Katus đã chán Selena rồi, nên cô ta mới phải tiếp tục hầu hạ em như thế.
Colline đợi cho Selena dọn xong, em phẩy tay và bảo cô ta đi lấy cho em một lọ thuốc diệt chuột.
"Người cần làm gì ạ? Phòng người cũng đâu có chuột..."
Colline chống cằm nhìn ra cửa sổ, em không đáp lời mà chỉ bảo Selena lấy thêm cho em một ít hoa quả. Một lát sau, Selena quay lại mang thêm một bàn đồ ăn vặt, lọ thuốc được cô ta cẩn thận giấu bên hông.
Selena đứng xoay lưng về phía cửa, chắn tầm mắt của mấy tên lính, lén lút đưa thuốc cho Colline. Colline nhận lấy lọ thuốc và bỏ nó dưới gối, em nằm dài trên giường ngắm mây và ăn hoa quả, bình thản giống như tất cả những chuyện xảy ra hôm trước chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Colline đuổi Selena ra ngoài, em nhỏ một ít thuốc lên miếng bánh và đặt nó lên bệ cửa sổ.
Colline nằm và đợi, một chú chim lông xám bay đến và mổ mổ vào cái bánh vài cái, hướng đôi mắt long lanh nhìn Colline rồi bay đi. 
Colline nhẹ nhàng thay vào đó một chiếc bánh khác.
Con chim xám kéo thêm ba chú chim nữa đến đậu ở cửa sổ và cùng nhau chia sẻ chiếc bánh nhỏ. Tiếng chim ríu rít vang bên tai Colline.
Colline nghỉ ngơi trong phòng rất nhiều ngày, em cũng ăn rất nhiều, cho đến khi vết hằn của dây thừng trên cổ em biến mất và da thịt thì hồng hào hơn. Colline diện một chiếc váy trễ vai xinh đẹp có gắn những hạt pha lê nhỏ lấp lánh. Em cùng Selena đến chỗ Katus, để mặc cô ta ở cửa và vào trong phòng.
Colline mỉm cười dịu dàng, em rót trà và ngoan ngoãn đến ngồi trong lòng Katus. Katus bắt đầu càm ràm về công việc của hắn, về đám quý tộc trước mặt thì xu nịnh nhưng sau lưng thì nói xấu hắn.
"Đợi ta trở thành hoàng đế rồi thì sẽ cho người bẻ gãy hết răng của chúng!"
Colline vẫn giữ nụ cười trên môi, dáng vẻ nghe lời của em làm Katus thấy hài lòng, Colline chưabao giờ chủ động tiếp cận hắn trước đây, có lẽ Colline cuối cùng cũng biết sợ và không còn chống đối lại hắn nữa.
Katus ôm lấy Colline và nhàn nhã uống trà. Colline cứ nhìn chằm chằm vào ly trà, nó vơi dần, vơi dần cho đến khi chỉ còn một chút nước đọng lại ở đáy cốc.

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi