LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 8

Chương 8

13.

Katus vẫn bình thản lắm, gương mặt hắn vẫn khỏe mạnh và rạng rỡ như bao ngày. Trông hắn vẫn vui vẻ và hạnh phúc sau tất cả những gì mà hắn đã làm.

Thuốc không có tác dụng sao? Rõ ràng Colline đã cho thuốc vào ly trà rồi cơ mà, hay là do liều lượng quá ít?
"Đồ quái vật!" - Colline thầm nghĩ. Tiếng ong ong cứ vang lên trong đầu em liên tục, Colline liếc nhìn quanh phòng, không có thứ gì ở đây đủ sức giúp em giết Katus cả. 
Hay là em cứ nhào lên rồi đổ cả lọ thuốc vào miệng hắn nhỉ?
Hay là nên vớ lấy bình trà và đập vào đầu hắn?
Nhưng lỡ hắn không chết thì sao? 
Cảm giác bàn tay của Katus đang đặt trên tay mình khiến Colline ghê tởm, em muốn nôn, nhưng em không thể nôn trước mặt hắn được.
Hay là em cứ nôn ra và đổ tội cho Selena đã để em ăn đồ thiu nhỉ? Để xem Katus có chặt đầu ả ta ra hay không? Con ả hèn mạt dám bỏ đói em suốt cả ngày đó?
Cả cái đám đầu bếp láo xược đó, chúng dám để cho em ăn cái bánh mì cứng như đá cùng với đống súp đã nguội ngắt đó sao?
Thật buồn cười, khi mà Colline cố gắng quên đi những tủi nhục và tìm cho mình một lối thoát, thì lũ người hầu vô dụng đó lại cố gắng chà đạp và cười nhạo em.
Nếu Colline đã không thể lên thiên đường cùng với Leuvis....
Vậy thì em sẽ kéo cả Katus cùng xuống địa ngục!
Colline rời khỏi phòng, em sửa lại cổ áo đã xộc xệch và để lộ ra vài vết hôn ửng đỏ. Selena chăm chăm nhìn em, khóe mắt cô ả hơi giật giật. Colline liếc nhìn Selena và sai cô ta tới phòng bếp lấy thêm đò ăn, còn em thì rảo bước nhanh về phòng. Selena nhanh chóng điều chỉnh lại gương mặt, cô ta vâng dạ sau đó nhanh chân đi khuất trong dãy hành lang.
Colline về phòng, em mở lọ thuốc, ghé mũi vào và ngửi một chút. Chẳng có mùi gì cả, nó không có mùi hắc nồng giống như mấy loại thuốc em từng thấy, trông nó giống như một lọ nước không hơn không kém.
Colline đổ hết thuốc trong lọ vào một cái ly nhỏ, em cho thêm chút nước rồi đặt chúng lên bệ cửa sổ kèm theo một ít bánh quy hạt phỉ. Lũ chim kéo đến ăn và uống ngon lành, và cho đến khi chúng bay đi thì chẳng có con nào chết cả.
Chẳng lẽ thuốc chuột chỉ có tác dụng với chuột thôi sao? Hay là Selena đã lừa em?
Hẳn là vậy rồi, Colline lại lôi một chồng giấy lên giường và bắt đầu xé vụn chúng, nhưng khi em đã xé được một đống lớn và gió đã thổi chúng bay loạn khắp phòng mà Selena vẫn chưa quay lại.
Ả ta đi đâu rồi nhỉ, lại đi hú hí với Katus rồi à?
Colline chán nản dẹp cái chén nhỏ và phủi mấy cái vụn bánh còn sót lại qua một bên. Em trèo lên cửa sổ, nhảy vụt xuống dưới, lần này thì Colline không còn buồn cuốn vải quanh chân nữa, mặc kệ cho đám gai hoa hồng đâm rách lòng bàn chân em.
Colline lật đật đi đến chỗ cái xích đu cũ, em ngồi lên đó và bắt đầu đẩy chân nhè nhẹ, gió thổi quanh, tiếng kẽo kẹt vang lên trong không khí. Đến gần tối, Colline quay về, em về bằng cửa chính, đám hầu nữ nhìn em xì xào, vết chân rướm máu in trên nền đất.
Katus lại tiếp tục cho người gác quanh phòng Colline, nhưnd dù sao thì chân Colline cũng đau nên lần này em chẳng buồn đi đâu nữa. Colline nằm ỳ trên giường, em bỏ ăn bỏ uống và chờ ngày thần chết mang theo lưỡi hái tới tìm em.
Có lẽ khi đó em sẽ thương lượng với thần chết và bảo ngài ấy mang Katus đi cùng. Nhưng thần chết là một kẻ lười biếng, ngài ta mãi không đến, Colline cứ chờ mãi, chờ mãi.
Cho đến một ngày em nghe hầu nữ thì thào, một đứa con ngoài giá thú của Hoàng đế đột nhiên xuất hiện và đe dọa vị trí của thái tử. Colline chẳng để tâm lắm, vì hình như mẹ của ngài ta xuất thân là dân thường, và vị hoàng tử đó sẽ chẳng thể nào qua được con mắt soi xét của giới quý tộc.
Colline lật người, ánh nắng chiếu vào cơ thể gầy rộc cùng gương mặt hốc hác của em. Bởi vì Colline không chịu ăn nên em không thể cử động linh hoạt được, em cứ nằm liệt trên giường, thế là Selena đã mang cháo loãng đến và đổ vào miệng em. Tô cháo nguội ngắt còn vị thì mặn đắng, Colline nôn hết ra ngoài, và thế là Selena lại bắt em ăn, cho đến khi em kiệt sức và không thể nôn ra được nữa.
Colline vẫn không thể gặp được thần chết. Em không tuyệt thực nữa và bắt đầu dậy ăn uống, nhưng đồ ăn của em dở đến mức không thể nuốt nổi, Katus thì đang bận tâm đến Nhị hoàng tử và không quan tâm đến em. 
Vào một ngày đầu đông, khi Colline đang ốm nặng trên giường bệnh, Vierre đến thăm em.
Cậu ấy tự giới thiệu mình là em trai của Colline, là con của Hầu tước với người vợ thứ.
"Cha mẹ và Amelia đều rất lo lắng cho chị..."
"Hy vọng chị sẽ sớm khỏe lại..."
Thật vô nghĩa, những kẻ xa lạ đến đây và nói cho Colline nghe những lời sáo rỗng như thể chúng yêu thương em lắm. Dù cho chúng đã vứt bỏ em từng đó năm trời.
"Xin chị hãy mau khỏe lại, vì người đó vẫn còn đang đợi..."
Colline chỉ nghe được những tiếng thì thào đứt đoạn, em đã thiếp đi vì mệt còn Vierre thì rời đi ngay sau đó...

14. 

Khoảng giữa tháng mười một, khi đó là sinh nhật của thái tử, ngài ấy mở tiệc linh đình và mời rất nhiều người tham dự. Selena không còn làm hầu nữ cho Colline nữa, tầm hai tháng trước, khi bệnh tình của em trở nặng, một người khác đã đến thay Selena làm nhiệm vụ chăm sóc em. 
Thật ra Colline không để ý họ lắm, não bộ của em giống một bộ xếp hình bị ai đó lắp sai vị trí, trở thành một mớ bòng bong hỗn loạn. Còn trái tim em thì tê liệt vì bị lấp đầy bởi những cảm xúc tiêu cực hỗn độn.
Colline không muốn sống, nhưng em cũng chẳng buồn đến tìm cái chết nữa. Katus rất lo lắng cho em, hắn thay một loạt các người hầu trong dinh thự, gọi một đám bác sĩ và bảo mẫu đến chăm sóc cho Colline. Đống đồ dinh dưỡng họ nấu cho em lỏng loẹt và nhạt như nước ốc, nhưng hình như chúng thực sự có tác dụng, vì cơ thể Colline đã dần tốt hơn.
Mặc dù vậy thì Colline vẫn không muốn ra khỏi giường, vì bây giờ đang là mùa đông.
Colline ghét mùa đông, ghét tuyết, em ghét cái thời tiết khô lạnh làm những ngón tay em nứt nẻ, ghét cái rét thấu xương làm em bị đau họng. Colline bảo hầu nữ đóng chặt cửa sổ, đốt lò sưởi và rúc mình trong chăn.
Có lẽ em sẽ chẳng bao giờ chịu rời khỏi giường nếu như không phải do sinh nhật của Katus.
Thật ra cũng không hắn do buổi tiệc sinh nhật, mà là do Katus đã nói với người hầu rằng nếu đến ngày đó mà Colline chưa đi lại bình thường được thì sẽ chặt chân của họ. Thế là vì nỗi sợ sẽ có ai đó phải chết vì mình mà Colline rời khỏi giường và cố gắng tập đi lại.
Colline đã có thể ăn thức ăn bình thường và đi chậm chậm rồi, nhưng em vẫn yếu lắm, chỉ đứng được một lúc là lại ngồi gục xuống. Sinh nhật Katus sắp đến rồi, Colline cố gắng luyện cho mình có thể đứng thật lâu để có thể đi cùng hắn đến gặp mấy tên quý tộc. Em sợ lỡ nhơ em vấp ngã giữa chừng, thì đôi chân của người hầu nào đó sẽ rời khỏi cơ thể họ.
Ngày sinh nhật, Colline đã có thể đi mười hai vòng quanh giường và đứng trong vòng nửa tiếng. Thật là một nỗ lực đáng kinh ngạc, mấy cô hầu nữ mừng rỡ lắm, họ vui vẻ chuẩn bị trang phục cho Colline. Colline nói rằng em không muốn mặc cóoc xê vì nó khiến em thở, rằng em có thể gục ngã giữa buổi tiệc nếu họ cứ bắt em quấn thứ đó lên người. Mấy hầu nữ e dè nhìn nhau, sau một hồi họ cố gắng thuyết phục Colline mà lý do cuối cùng vẫn là nếu em không mặc thì Katus sẽ trừng phạt họ. Colline thở dài và bảo hầu nữ nới lỏng dây cho em, vừa đủ để em có thể thở. Họ khoác lên người em những chiếc váy lụa nặng nề và luôn miệng khen em xinh đẹp. Colline bỏ ngoài tai những lời đó, em chỉ mong ngày hôm nay nhanh kết thúc.
Bữa tiệc diễn ra đúng như mong đợi của Katus, nhưng em thì không. Colline bị nhấn chìm giữa những ánh mắt lạnh lẽo xa lạ, không có đôi mắt xám bạc ấm áp mà em thích. Em lẩn trốn khỏi đám đông và đi ra ngoài, Colline tìm đến góc khuất phía sau một cây cột và ngồi thụp xuống đó. Ánh trăng bạc xuyên qua ô cửa kính đầy màu sắc tạo thành những mảnh sáng đủ màu rải rác rên nền đất.
Colline ngồi bó gối, em dựa lưng vào thân cột và nhẹ nhàng khép mi mắt lại, tận hưởng một chút yên bình hiếm hoi. Chợt, tiếng lộp cộp vang sau lưng em, ai đó đang đến gần. Colline cố gắng thu người lại thật nhỏ và nấp vào trong bóng tối. Tếng bước chân ngày càng rõ, Colline sợ hãi cúi thấp đầu, em dùng tay che miệng lại để ngăn tiếng thở của mình phát ra.
Làm ơn đừng ai tìm thấy em cả, em không muốn gặp một ai lúc này.
Tiếng chân dừng lại, rất gần, ngay bên cạnh Colline. Giọng nói trầm ấm vang bên tai em.
"Phải chăng em đang có gì buồn phiền, bữa tiệc xinh đẹp rực rỡ ngoài kia không đủ để khiến em vui lòng sao?"
Colline dè dặt ngẩng đầu lên, người đó nhìn em mỉm cười, gạt lấy một lọn tóc nhỏ của em rồi hôn nhẹ.
Đó là một gương mặt lạ lẫm, một mái tóc bạc xa lạ cùng với một giọng nói mà em chưa từng nghe bao giờ.
Nhưng đôi mắt màu xám của người đó lại rất ấm áp, giống như mắt Leuvis của em, mắt của người mà Colline đã đánh mất.
Nước mắt trào ra từ khóe mắt em, từng giọt từng giọt trong suốt như pha lê lăn dài trên má. Colline bật cười, em đưa hai tay lên chạm vào gương mặt người đó, cố nhìn cho kĩ từng đường nét góc cạnh. 
Người đó thật giống Leuvis của em, nhưng cũng chẳng hề giống cậu ấy.
Leuvis không có mái tóc màu bạc cao quý cùng với những bộ trang phục đắt tiền kia. Cậu ấy không có giọng nói trầm ổn đó, cũng không có phong thái lịch thiệp của một quý ông đó.
Leuvis của em chỉ là một tên ngốc biết cầm kiếm mà thôi...
Cậu ấy chỉ là một tên ngốc cố chấp và lỳ lợm...
Người đó thật khác Leuvis của em, nhưng lại cũng thật giống cậu ấy, giống đôi mắt xám đó, giống sự dịu dàng đó...
Giá mà người đó thật sự là Leuvis của Colline...
"Line..."
Colline lẩm bẩm, em lơ đễnh quay đầu, dùng tay áo lau nước mắt rồi ngồi ngẩn ra đó. Người đó nhẹ nhàng rút khăn tay ra rồi gạt những lọn tóc đang bết dính lại trên gương mặt em, khẽ hỏi:
"Em có muốn quay lại bữa tiệc không?"
Colline lắc đầu, em chộp lấy chiếc khăn tay của người đó rồi lau một lượt khắp mặt. Lau qua lau lại cho đến khi những vệt nước trên mặt em mờ đi, để không một ai nhận ra rằng em đã khóc.

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi