LiteRead

Ta của nàng - CHƯƠNG 9

Chương 9

15.

"Ta là Lauve Von Sinsoledad..."

Chà, quả nhiên là người trong hoàng tộc...
Colline né tránh ánh mắt của người đó, hắn ta vươn tay định chạm vào gương mặt nhỏ bé của em, chợt bị tiếng gọi của ai đó làm khựng lại.
"Colline!"
Có tiếng Katus đang gọi em, Colline vội vàng đứng dậy. Em phủi bộ váy áo, chiếc cóoc xê bó chặt lấy ngực làm em không thở nổi. Colline chậm chạp đi ra ngoài, đi về phía tiếng gọi, quay trở lại với địa ngục em nơi em thường sống.
Katus hỏi em đi đâu, Colline nói rằng em muốn ra ngoài hít thở một chút.
Katus không nói gì, hắn cùng Colline trở lại bữa tiệc. Nhưng em đã thấm mệt và chân em thì bắt đầu run không ngừng. Colline bám vào tay Katus và nói khẽ:
"Ta về phòng được không?"
Katus nhìn Colline, thấy đôi tay của em đang run rẩy, liền do dự một chút rồi gật đầu. Colline như được giải thoát, em vội vã rời đi.
Colline mệt mỏi lê bước vào phòng, hầu nữ dịu dàng gỡ giúp em bộ áo nịt ngực, thay sang một chiếc váy ngủ rộng rãi. Cuối cùng Colline cũng có thể thở một cách bình thường, em bò lên giường và chui vào trong chăn ấm, ngẩng đầu ngắm nhìn màn mưa tuyết đang rơi ngày càng dày bên cửa sổ.
Thật lạnh lẽo làm sao...
Colline nhích dần người về phía cửa sổ, em cuốn chăn quanh người giống như một con nhộng, nhẹ nhàng áp má lên cánh cửa kính.
" Người sẽ bị cảm lạnh đấy!"
Colline không nghe, em đang bận suy nghĩ về người đàn ông mà em đã gặp trong bữa tiệc. Cái lạnh truyền đến từ mặt kính khiến đầu óc em tỉnh táo hơn. Lò sưởi đang đốt, cánh cửa kính phủ đầy hơi sương. Colline chậm rãi vẽ từng đường tròn nguệch ngoạc lên đó. Em nhớ lại từng đường nét, từng góc cạnh trên gương mặt người đó.
Thật giống Leuvis của em làm sao, cho dù người đó không giống màu tóc và giọng nói, không giống phong thái và tiếng bước chân, người đó vẫn giống Leuvis của em.
Giá mà người đó thật sự là Leuvis của Colline...
Chỉ tiếc rằng Leuvis của Colline đã bị nhấn chìm trong vũng bùn...
"Phu nhân, người nên nghỉ ngơi thôi..."
"Phu nhân!!!"
Colline giật mình, em quay đầu lại, hắt xì hơi hai cái. Hầu nữ đứng phía cuối giường, cô ấy giương đôi mắt nâu nhìn em chằm chằm rồi tiến đến kéo em nằm xuống, đắp kín chăn cho Colline. Xong xuôi, cô ấy cho thêm củi vào lò sưởi, thả chiếc rèm xuống che cửa sổ lại và đi ra ngoài.
"Chúc ngủ ngon!"
Colline không ngủ, em cứ mở mắt và nhìn trân trân lên trần nhà. Căn phòng này không có đèn chùm, không có gì cả, chỉ có một chiếc giường, một chiếc lò sưởi, một cái cửa sổ và một đống chăn.
Katus không đến đây, và điều đó khiến Colline cảm thấy thật yên bình.
Thật ra không phải Katus chưa từng đến đây, hắn đã từng đến, vào một đêm mưa mù dày đặc. Hắn mang theo một chai rượu vang hiếm, rót ra hai chiếc ly bằng pha lê trong suốt, một ly cho hắn, một ly cho Colline.
Colline ghê tởm nụ cười đó, gương mặt đó, mỗi lần nhìn thấy Katus em đều muốn băm vằm hắn ra hàng nghìn mảnh.
"Ta muốn uống nước..."
Katus quay đầu lại lấy nước cho em, còn Colline thì từ từ cầm lấy chai rượu, dùng hết sức lực của mình lao về phía Katus. Nhưng những cố gắng của em chẳng qua nổi mắt hắn, Katus quay vụt người lại tóm lấy cổ tay Colline, chai rượu bị đổi hướng đập mạng vào cạnh bàn, mảnh vỡ bay tứ tung khắp phòng. Một mảnh nhỏ xẹt qua cổ của Katus, tạo thành một vết thương nhỏ.
Colline hét lên, em dùng chân đạp mạnh vào bả vai của Katus, cầm chiếc chai vỡ cứa mạnh vào cổ tay.
Colline ngã quỵ xuống giường, máu tươi túa ra nhuộm đỏ bộ váy trắng. Katus vội vã bịt chặt lấy cổ tay em, nhưng Colline vùng ra,
em lùi lại, lùi dần, cho đến khi lưng em chạm vào chân giường lạnh ngắt.
Colline túm chặt lấy cổ Katus, máu chảy từ cổ tay em thấm ướt cả một mảng áo của hắn. Mái tóc của Colline xõa tung trên nền đất, đôi mắt em mờ mịt, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu đứt quãng.
"Ngài giết Line của ta rồi..."
Âm thanh tuyệt vọng giống như vọng về từ nơi xa xôi nào đó, vỡ vụn, mục nát.
"Sao ngài lại giết Line của ta..."
Colline thều thào, giọng em càng lúc càng nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Katus hoảng loạn ôm lấy em, bên ngoài trời mưa bão, bác sĩ mãi không đến, hắn cứ ôm chặt lấy em và không ngừng run rẩy.
"Không thể chết... nàng không thể chết..."
Cho dù Katus là một tên điên thích bạo lực, cho dù hắn là một kẻ lập dị tính tình cổ quái, hắn vẫn không muốn Colline chết.
Hắn không thể để em chết.
Katus muốn nắm chặt những thứ hắn có trong tay, cho dù điều đó khiến chúng trở nên méo mó và và có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, hắn vẫn luôn làm thế.
Và Colline đã không chết.
Bác sĩ đã đến kịp, vậy nên Colline không chết, những bữa ăn phục vụ cho em sau này cũng luôn có người hầu giám sát, từng li từng tí một. Thìa và dĩa được đổi thành đồ gỗ, cả đĩa đựng thức ăn cũng bằng gỗ. Tất cả những đồ vật không cần thiết trong phòng đều bị đem ra ngoài, loại trừ tối đa tất cả những khả năng mà em có thể tự sát.
Một hầu nữ tóc nâu luôn giám sát Colline ngay cả khi em ngủ, điều đó khiến em ngột ngạt và không thể ngủ nổi. Sau đó Katus đã bảo cô ấy ra ngoài đứng, tất nhiên là em không được khóa cửa.

16.

Kể từ sau lần đó, Katus không dám tùy ý đến gặp em nữa. Hắn thường hỏi hầu nữ xem em  hôm nay thế nào rồi mới đến, thật ra hắn có đến thì cũng chỉ có thể ngồi ở một góc. Katus tưởng chừng như cơ thể của em đã yếu đến mức chỉ cần hắn mạnh tay một chút là sẽ vỡ tan ra thành nghìn mảnh.
Colline đã không còn là Colline của hắn, mà thực ra Colline cũng chưa từng là của hắn,  vì thứ hắn có được từ em chỉ là một cái xác không hồn.
Mỗi tuần một lần, Katus sẽ đến và kiểm tra xem Colline còn sống hay đã chết. Mặc dù hắn có thể biết điều đó thông qua hầu nữ, nhưng hắn vẫn muốn tự mình xác nhận. Thấy sức khỏe của Colline dần tốt lên khi gần đến ngày sinh nhật của Katus, hắn đã rất vui vẻ. Katus ban thưởng cho tất cả những người đã chăm sóc cho em và tổ chức một buổi tiệc lớn. Khi Colline khoác tay đi cạnh hắn, Katus đi chậm chậm, ghé sát vào tai em và thì thào:
"Đợi khi em khỏe rồi, ta cũng sẽ tổ chức cho em một buổi sinh nhật lớn như thế..."
Colline không trả lời, em không giống Katus, em ghét những thứ ồn ào, ghét những ánh mắt lạ lẫm cứ nhìn em chằm chằm, ghét những lời dèm pha xì xào bàn tán.
Sau buổi tiệc, Katus đến thăm em, thường thì những bữa tiệc sẽ diễn ra cả đêm, nhưng hôm nay hắn lại về sớm.
Đó là một sự quan tâm thừa thãi, Colline không cần hắn, em chỉ muốn ngủ, ngủ cho qua ngày. 
"Ngài có thể đi chưa? Ta muốn ngủ một lát..."
"Em cứ ngủ đi!"
"Ta sẽ không ngủ được chừng nào ngài còn ở đây!"
Katus nhăn mày, hắn đan hai bàn tay vào nhau và gục đầu xuống, kiềm chế cho bản thân không bị sự tức giận làm mờ mắt. Colline nằm xuống giường và kéo chăn lên kín cổ, em nhẹ nhàng khép mi mắt lại, quay mặt vào trong. 
Colline nghe thấy tiếng thở dài, tiếng cửa đóng, tiếng bước chân lộp cộp xa dần.
Colline không cần lòng tốt của Katus, lòng tốt của hắn chỉ dành cho em khi em đã chết. Nếu như em lại khỏe mạnh và sống như lúc trước, Katus sẽ lại hành hạ em.
Đêm khuya, tuyết rơi đầy trời.
Colline cựa mình, em không ngủ được. Chẳng mấy khi em có hứng ngủ, thế mà mắt em thì cứ mở thao láo còn đầu óc thì nặng như chì.
"Ruvia..."
Colline gọi khẽ, Ruvia mở cửa đi vào, cô ấy tiến lại gần giường và chỉnh lại chăn cho Colline. Ruvia xoa đầu em, thì thầm:
"Người cần gì sao?"
"Ngươi kể chuyện cổ tích cho ta nghe đi..."
"Người muốn nghe chuyện gì?"
"Ta không biết nữa...
 Chuyện gì có nàng công chúa bị quỷ dữ bắt đi, rồi hoàng tử đến và giải cứu cô ấy..."
Ruvia kéo kéo cái váy, cô ấy chuẩn bị ngồi xuống cạnh giường em. 
"Không, ngươi đừng ngồi đó, ta muốn ngươi nằm cạnh ta."
Thế là Ruvia leo lên giường nằm và bắt đầu kể cho Colline nghe chuyện Nàng công chúa ngủ trong rừng. Colline lắng nghe chất giọng đều đều đó, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Colline mơ thấy lại mơ thấy đầy trăng và sao, những vì sao chạy vòng xung quanh em, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Colline tỉnh dậy hơi muộn, em vẫn nằm trong chăn, tay ôm một cốc sữa nóng. Ruvia kéo một chiếc bàn nhỏ đựng đầy bánh ngọt và hoa quả vào. Cô ấy rút trong túi ra một con dao nhỏ, cầm dao và bắt đầu gọt táo.
Colline nhìn chằm chằm con dao trong tay Ruvia, nhưng cô ấy đứng xa quá, em không với tới được. Ruvia mới bắt đầu chăm sóc Colline ba tháng nay, nhưng cô ấy rất hiểu tính cách em, lúc nào cũng cẩn thận chăm sóc cho Colline từng tí một. Colline ngồi trên giường, vừa ăn bánh ngọt vừa uống sữa. Hơi ấm của sữa và lò sưỏi làm má em hồng hồng, miệng phúng phính nhai bánh ngọt.
Đợi Colline ăn no, Ruvia đẩy cái xe ra ngoài, có người đứng sẵn ở đó và mang nó đi, còn cô ấy không bao giờ rời khỏi phòng, trừ lúc Katus đến và khi Colline đi ngủ.
Colline choảng thêm một chiếc khăn len lên người, em dáo dác nhìn quanh phòng, thấy một chiếc khăn tay màu trắng đặt trên bệ cửa sổ. Colline với tay lại gần hết cỡ để lấy nó.
Là chiếc khăn của người đàn ông tối hôm qua, Colline hơi vội vã nên đã quên trả lại. Em mở chiếc khăn ra, trên khăn có thêu một chữ L nho nhỏ.
Colline ngẩn người.
Đó chỉ là một chiếc khăn tay màu trắng bình thường, không phải được làm từ vải quý. Hình thêu trên đó là một chữ L xiên xẹo, được thêu vô cùng vụng về.
Nó giống như chiếc Khăn Colline từng thêu cho Leuvis hồi trước, khi đó em đọc sách thấy công chúa thêu tặng một chiếc khăn tay cho phò mã nên hì hụi làm theo. Colline đã bị kim đâm vào tay mấy lần liền, em đã thề sẽ không bao giờ động tay vào kim chỉ nữa. Em thấy chiếc khăn rất xấu nên định vứt nó đi, nhưng Leuvis đã giữ lại, cậu ấy luôn mang nó bên mình.
"Ruvia..."
"Vâng!"
"Người chết có thể sống lại không?"
"Thần không biết, thần chưa từng chết, cũng chưa từng thấy bao giờ!"
Colline lúc lắc mái đầu, em gọi Ruvia đến và giơ cho cô ấy xem chiếc khăn tay.
"Ngươi có biết ai thêu chiếc khăn này không?"
"Thần chưa thấy tiểu thư nhà quý tộc nào thêu khăn xấu thế bao giờ!"
Colline bật cười, nụ cười mà trước đây Ruvia chưa từng thấy. Em đem chiếc khăn giấu dưới gối rồi nói với Ruvia:
"Đừng nói cho ai biết về nó nhé!"
"Vâng..."

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Hay quá bạn ơi