LiteRead

Ta là con gái của Diêm Vương - CHƯƠNG 1

Giới thiệu địa phủ

Âm phủ — tên gọi của nơi tận cùng sinh tử, nơi mà người trần chỉ cần nghe qua cũng đã đủ khiến máu lạnh mấy phần, lòng dạ thắt lại. Đó không phải chốn của ánh sáng hay hy vọng, mà là cõi tối vĩnh hằng, nơi hồn người sau khi lìa bỏ dương thế sẽ phải trải qua phán xét nghiêm minh của luật trời. Ở nơi đó không có ngày đêm , không có 4 mùa luân chuyển, chỉ có nhân quả báo ứng ,có tro bụi , có tiếng thét gào vô vọng , những ngọn lửa bất diệt đang rực cháy trong nhưng tầng ngục thăm thẳm không thấy đáy.
Từng lớp quỷ sai, từng tấc địa ngục, từng câu kinh siêu độ đều vận hành như một cỗ máy lớn — ngăn nắp, lạnh lùng, vô tình.
Thế nhưng, trong lòng thế giới ấy, có một điều gì đó — hay đúng hơn, một ai đó — khiến cả Âm phủ này không lúc nào được yên.
Nàng là Diêm Hạ công chúa — con gái duy nhất của Diêm Vương, bá chủ Âm giới, người giữ cán cân sinh tử của vạn linh. Nàng cũng là… Tiểu Quỷ mà không một hồn ma, quỷ sai, hay thần linh nào dám gọi thành tiếng — nhưng lại lén gọi sau lưng.
Cái tên Diêm Hạ mang theo bao danh vọng, uy quyền, nhưng đi kèm với nó là… sự sợ hãi không giống bình thường. Không ai sợ nàng vì nàng dữ tợn. Họ sợ nàng… nghịch quá mức.
Từ thuở ấu thơ, khi mới biết đi, nàng đã đạp nát hồ sen ở U Minh điện, trói râu ông Diêm Vương vào ghế long ỷ. Lớn thêm chút nữa, nàng từng quấn roi lửa quanh mấy cây cột ở ngục La Sát chỉ để xem chúng… cháy đến đâu. Từng cướp chuông lệnh của Hắc Vô Thường, gõ loạn khắp mười tám tầng địa ngục, khiến quỷ sai cả phủ tưởng có đại náo địa tỳ. Từng đổ cả vạc canh Mạnh Bà vào Vong Xuyên, khiến cả trăm linh hồn quên không sạch nghiệp duyên, đầu thai nhầm sang… vạn kiếp làm cá chép.
Cứ tưởng nàng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc? Không.
Vì nàng là Diêm Hạ, người duy nhất Diêm Vương không nỡ la quá ba câu.

Diêm Vương — vị vua tôn nghiêm nhất cõi âm, quyền uy vô thượng, mỗi lời nói ra đều là pháp lệnh, mỗi cái nhíu mày đủ khiến quỷ sai run rẩy. Nhưng khi đối mặt với con gái, người cha ấy lại chỉ là một kẻ chịu trận bất đắc dĩ. Ông thường xuyên trầm ngâm bên án thư, vò đầu bứt tóc vì không hiểu tại sao mình có thể cai trị được hàng vạn linh hồn, nhưng lại không thể khiến con gái ngoan ngoãn ngồi yên một buổi.
Ông từng tự nhủ, nếu nhân gian có mười tai họa, thì âm phủ chỉ cần một Diêm Hạ là đủ để loạn.
Nhưng thật lạ thay, ông không ghét nàng. Trái lại, trong ánh mắt lạnh lùng của một bậc vương giả, luôn ẩn chứa sự nuông chiều và bất lực rất mực chân thành. Ông biết, đứa con gái ấy — dù phá phách đến đâu — cũng chỉ là một tiểu nữ hài chưa từng thấy ánh mặt trời, chưa từng biết màu xanh của bầu trời là gì.

Bên cạnh nàng, không thể không kể đến hai kẻ trung thành nhưng khổ sở nhất địa phủ: Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường.
Hai vị quỷ sai được xem là biểu tượng nghiêm nghị, gương mẫu, công chính — trước khi Diêm Hạ chào đời. Từ khi nàng xuất hiện, họ từ sứ giả linh hồn trở thành… bảo mẫu toàn thời gian.
Hắc Vô Thường — kẻ mặt lạnh như băng, nay học được cả… nhăn nhó và thở dài. Bạch Vô Thường — người từng được gọi là “chiếc đồng hồ biết đi” vì đúng giờ đúng giấc, nay thì đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, tay luôn cầm theo thuốc đau đầu.
Cả hai từng một lần thề độc dưới Vọng Linh Thạch rằng: nếu có thể cho Diêm Hạ lên nhân gian một ngày, họ sẵn sàng nhận thêm mười năm trực đêm.

Ở nơi sâu hơn nữa của địa phủ, có một người phụ nữ tóc bạc, áo vải thô, đôi mắt hiền nhưng sâu như vực thẳm. Bà là Mạnh Bà — người nấu canh lãng quên cho vạn hồn.
Trong đôi tay gầy guộc của bà là muôi gỗ, là nồi canh sôi sùng sục, là ký ức của bao nhiêu đời người trôi qua như gió thoảng.
Nhưng chỉ riêng với Diêm Hạ, Mạnh Bà không cho uống canh, mà lại cho uống... trà bánh. Bà từng cõng nàng đi dọc bờ Vong Xuyên, vừa đi vừa kể chuyện về thế gian — nơi có ánh nắng buổi chiều, có mùi bánh nướng, có con người yêu rồi quên, rồi nhớ rồi đau.
Diêm Hạ từng nghe đến mức thiếp đi trong lòng bà, mơ thấy một thế giới hoàn toàn khác. Nàng chưa từng thấy ánh sáng, nhưng mơ thấy nó. Chưa từng chạm tuyết, nhưng vẫn lạnh lòng mỗi khi bà kể đến mùa đông.

Âm phủ có vô vàn linh hồn, nhưng chỉ có một Diêm Hạ.
Nàng là một vết mực đỏ giữa biển tro đen. Một đốm lửa nhỏ, không đủ soi sáng cả thế giới, nhưng lại đủ khiến mọi thứ cứng nhắc quanh nàng trở nên… mềm đi.
Lũ tiểu quỷ bắt chước nàng, học cách cười. Oan hồn lặng lẽ chờ chuyển sinh cũng dừng lại để xem nàng đốt pháo trong ngục La Sát. Quỷ sai bắt đầu biết lo, biết mệt, nhưng cũng biết thương. Mạnh Bà — kẻ nấu canh cho linh hồn quên — lại không thể quên nụ cười của nàng.
Và Diêm Vương — người cai trị âm tào hàng vạn năm — bắt đầu băn khoăn: liệu một ngày, khi con gái ông rời khỏi cõi tối tăm này, bước lên nhân gian, thì điều gì sẽ thay đổi?

Bình luận