LiteRead

Ta là con gái của Diêm Vương - CHƯƠNG 2

Tiểu Quỷ Dưới Âm Tào

Âm phủ xoay vòng, một vòng luân hồi tăm tối vang vọng tiếng oán than dội về từ khắp bốn phương tám hướng. Dưới bóng tối âm u quỷ dị của địa ngục, tiếng gào khóc của oan hồn vang lên như bản hợp xướng tuyệt vọng, trầm đục, ai oán. Giữa những bản nhạc u uất đột nhiên xuất hiện một âm thanh khác thường - âm thanh non nớt đầy tinh nghịch của trẻ thơ , nhưng đủ khiến đám quỷ hồn không rét mà run , sợ hãi tột cùng
Tiếng la hét đó không phải của linh hồn đau khổ, cũng không phải tiếng tra khảo. Đó là tiếng gào rú của một... nàng công chúa.
Không phải công chúa bình thường. Nàng là Diêm Hạ, con gái độc nhất của Diêm Vương. Dưới âm tào địa phủ này, nàng được gọi một cách trang trọng là Diêm Hạ công chúa, nhưng không ai dám nói thẳng với nàng rằng họ thích gọi cô bằng cái tên... Tiểu Quỷ.
Không ai dám trách, cũng chẳng ai dám ngăn. Bởi vì Diêm Hạ chính là cơn bão sống trong lòng địa ngục, một tai họa mà âm phủ phải học cách sống chung, ngày qua ngày.
“Hạ công chúa! Người đâu rồi? Làm ơn đừng phá nữa! Thần xin người đấy…”
Tiếng rên rỉ đầy bất lực của Hắc Vô Thường vang khắp tầng thứ tư, khi hắn vừa lao ra khỏi đám khói đen do một vụ nổ nhỏ gây ra — hậu quả từ trò nghịch dại mới nhất của nàng công chúa.
“Này! Hắc Vô Thường! Ngươi lục bên kia, ta tìm bên này! Phải tìm được công chúa trước khi nàng lật tung cả Diêm phủ lên!”
Bạch Vô Thường cũng đang vừa chạy vừa thở hồng hộc. Bộ áo trắng nay đã lấm lem tro bụi, mũ đội lệch sang một bên, còn tay thì vẫn cố nắm chặt quyển sổ sinh tử đang rách bìa vì bị ném từ ban công tầng thứ hai.
“Không ổn rồi... Nếu không tìm ra công chúa, cả địa phủ này tiêu thật mất.”
“Không chỉ địa phủ, ta với ngươi chắc cũng không toàn thây dưới tay Diêm Vương đâu!”
Tầng này nối tầng kia, quỷ sai chạy tán loạn, oan hồn nấp sau cột đá, lũ tiểu quỷ trốn sạch về góc tối — chỉ vì một cái bóng bé nhỏ, tóc dài bay lòa xòa, tay cầm roi lửa... cười như thể đây là buổi tiệc hoàng gia.
Diêm Hạ.
Ngày nào cũng vậy, nàng “du ngoạn” từ tầng thứ nhất đến tầng thứ mười tám, mỗi chỗ ghé qua đều để lại dấu vết: một vài cây cột gãy, một ngục tra tội tạm thời đóng cửa, vài quỷ sai phải đi băng bó...
“Tìm thấy rồi!”
“Ở đây, mau lên Hắc Vô Thường!”
Tiếng gọi thất thanh vang lên từ cuối hành lang thứ bảy. Bóng trắng của Bạch Vô Thường hiện ra, tay đang nắm lấy vạt áo đỏ rực của nàng công chúa.
“Haizz... cuối cùng cũng tìm được người rồi, thưa Hạ công chúa. Làm ơn đừng quậy nữa mà…”
“Haiii... xì!”
Nàng bĩu môi rõ dài, phẩy tay một cái khiến bụi xung quanh bay lên.
“Mới chơi có chút xíu mà đã bị phát hiện rồi, chán thật đấy.”
“Thưa công chúa... chỗ nào trong địa phủ này người cũng đã ‘quậy’ qua hết rồi... Không còn tầng nào nguyên vẹn nữa.”
“Ừ thì... tại mấy cái tầng đó nhàm quá, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có tra khảo, la hét, ăn cơm tù, tụng kinh. Chán chết.”
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, thở dài.
“Thưa công chúa, Diêm Vương gọi người đến điện.”
“Biết rồi...”
Nàng gật nhẹ, nhưng đôi mắt lại lấp lánh khi thoáng nghe một vài âm hồn đang rì rầm gần đó.
“Này, ta nói ngươi nghe, ở nhân gian...”
“Ở đó có... xe ngựa biết chạy không cần ngựa...”
“Có cái hộp chiếu hình, phát ra người và tiếng luôn đấy...”
“Này, Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường...”
Nàng quay lại, hai tay chống hông.
“Nhân gian là gì vậy?”
“Là thế giới của con người,” Hắc Vô Thường đáp, hơi ngập ngừng.
“Một nơi rộng lớn, đầy ánh sáng, công nghệ, và... hỗn loạn,” Bạch Vô Thường tiếp lời.
“Có đồ ăn ngon không?”
“Ừm... có.” Bạch vô thường nói tiếp “Ngon hơn cơm cúng ở đây nhiều.”
Mắt nàng sáng rực như lửa.
“Thú vị đấy.”
Ba người vừa đi, vừa nói chuyện rôm rả đến mức không nhận ra họ đã tới trước Điện Diêm Vương từ bao giờ.
“Ehem.”
Tiếng ho nhẹ nhưng đầy uy lực vang lên. Cả ba giật mình, quay đầu lại.
Diêm Vương — một thân áo choàng đen viền đỏ, ánh mắt nghiêm khắc như có thể nhìn xuyên qua linh hồn. Tay ông khoanh trước ngực, đôi mắt nhìn xoáy vào con gái mình.
“Các ngươi đang bàn chuyện gì mà vui thế?”
“Dạ... dạ không có gì, thưa Ngài!”
Hắc Bạch vô thường cùng cúi đầu, lắp bắp.
“Phụ thân,” Diêm Hạ bước lên, giọng rõ ràng.
“Là con bảo họ nói.”
Diêm Vương nheo mắt, bước xuống từng bậc điện.
“Con gái của ta... con nhìn xung quanh xem. Địa phủ giờ khác gì chiến trường?”
Ông đưa tay quét qua không khí. Khói bụi mù mịt. Một cái bình cổ vỡ tan, lư hương nằm nghiêng, mấy quỷ sai đang cố khôi phục lại trật tự.
Nàng nhìn quanh, rồi cười trừ:
“Hehe... Con có làm gì đâu, phụ thân.”
“Làm loạn hết cả âm tào địa phủ còn bảo không làm gì?”
“Ừm... chắc là có hơi chút... chút xíu thôi ạ.”
“Hừm.”
Im lặng bao trùm vài giây, rồi nàng bất ngờ nghiêm mặt.
“Phụ thân, con muốn xin một việc.”
“Lại nữa? Nói đi.”
“Con muốn... xin người cho con lên nhân gian.”
ẦM!
Bàn tay to lớn của Diêm Vương đập mạnh xuống chiếc bàn đá. Một tiếng động vang dội như sấm, làm Hắc và Bạch Vô Thường run lên.
“Không được! Không thể được!”
“Tại sao ạ?”
“Con không thuộc về nơi đó. Con là công chúa của âm phủ. Con ở đây.”
“Nhưng... con muốn biết thế giới đó ra sao. Ở đây con không còn gì để khám phá nữa rồi!”
Ánh mắt nàng không còn đùa cợt nữa. Trong đó là niềm khao khát thực sự — vượt ra khỏi bóng tối, vượt khỏi những tầng âm u quen thuộc, để đến một nơi lạ lẫm, nơi con người sống, mơ, và vấp ngã.
Diêm Vương nhìn con gái. Đứa bé ngày nào còn nép sau lưng ông, giờ đã trưởng thành, ánh mắt toát lên sự kiên định hiếm thấy.
Và ông biết, nếu không cản, nàng sẽ bằng cách nào đó tự tìm đường đi.

Bình luận