LiteRead

Tái sinh cấp max, Ma Vương trở lại - CHƯƠNG 1

Ma Vương tái sinh

Vết nứt không gian – trong Ma giới.
Bầu trời phủ kín một màu đỏ tươi như máu, khắp nơi ngập tràn xương thịt và tàn tích của chiến tranh.
Ở một nơi hẻo lánh, một người đàn ông mất cả hai chân đang nằm chật vật dưới đáy một cái hố.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng phía trên miệng hố, ánh mắt ngập tràn căm hận.
“La Tu… Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ thấy áy náy đấy.” Người đàn ông phía trên cười nham hiểm, giọng đầy giễu cợt.
La Tu siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào tận xương thịt, đôi mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ phản bội kia.
“Đinh Nghĩa Chân! Mày là đồ tiểu nhân bỉ ổi, đê tiện! Chờ tao ra khỏi đây, tao nhất định sẽ tố cáo với Liên minh Địa Cầu!”
Nghe vậy, Đinh Nghĩa Chân khẽ nhếch môi như vừa nghe một câu chuyện nực cười nhất thế gian.
“Tố cáo tôi? Cậu định tố cáo kiểu gì đây? Bò ra khỏi đây bằng hai bàn tay kia sao?”
“Tao mất tích lâu như vậy, bạn gái và anh em của tao sẽ phát hiện ra. Tử Sam và Phong Hào chắc chắn sẽ đến Ma giới cứu tao!” La Tu tin rằng sự biến mất của anh nhất định sẽ khiến họ chú ý.
Nhưng Đinh Nghĩa Chân lại bật cười.
“Ha ha… Cậu đang nói nói bạn gái và “huynh đệ” của cậu ấy hả? Cậu thật sự nghĩ họ sẽ tới cứu cậu à? Đừng mơ nữa La Tu, để tôi nói thật cho câu biết, hai người họ sớm đã cắm cho cậu vài cái sừng rồi, chẳng ai quan tâm đến sống chết của cậu đâu.”
“Mày nói dối! Tao không tin!” Trong mắt La Tu, đây chỉ là lời dối trá nhằm chia rẽ tình cảm của anh và người thân.
Đinh Nghĩa Chân nhìn vẻ mặt vẫn còn u mê kia mà thở dài: “Dù sao cậu cũng sắp chết, để tôi cho ngươi chết một cách rõ ràng vậy.”
Nói rồi hắn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc, chỉ vài giây sau, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Alo?”
Nghe thấy giọng nói này, La Tu như bắt được cọng rơm cứu mạng, ngẩng đầu hét lớn.
“Tử Sam, là anh đây ! Anh bị tập kích ở Ma giới rồi! Mau liên hệ với Liên minh Địa Cầu tới cứu anh!”
Anh không hề nghe nhầm, chính là giọng nói của cô bạn gái đã bên anh 5 năm – Dương Tử Sam, anh tin, chỉ cần nghe thấy anh gặp nguy hiểm, Tử Sam nhất định sẽ không ngần ngại xả thân cứu anh!
Nhưng câu nói của La Tu vừa dứt, phía bên kia mãi vẫn không hề có phản hồi gì ngoài tiếng thở dốc, như thể người ở đầu dây bên kia đang trong một cuộc vận động kịch liệt nào đó.
Đinh Nghĩa Chân bật cười điên dại, còn La Tu cũng dần cảm thấy bất an.
“Tử Sam, em đang làm gì vậy?” Anh ôm sự thấp thỏm trong lòng,muốn xác nhận lại.
Lần này, có vẻ đối phương đã nghe thấy giọng anh.
“A… La Tu à… Em đang… chạy bộ… em bị trẹo chân rồi… a... a…”
Giọng nói vừa nũng nịu vừa mơ hồ kích thích, nếu là mấy cậu trai non nớt nghe được chắc cũng không chịu nổi.
Ngay lúc ấy, một giọng nam khác vang lên: “La Tu à? Anh em tốt của tôi, tôi với cô ấy… đang rèn luyện thân thể.”
“A...!” Cùng với tiếng rên rỉ ám muội, Đinh Nghĩa Chân dứt khoát cúp máy, lúc này bất kỳ người bình thường nào cũng hiểu được đầu dây bên kia rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì rồi.
La Tu nghe rõ mồn một… Giọng nói của tên đó chính là Phong Hào - người anh em thân thiết nhất của anh, anh như sụp đổ, chẳng thể ngờ bạn gái và anh em tốt của mình lại ở bên nhau...
Thay vì nói là không tin, thì đúng hơn là bây giờ La Tu mới chấp nhận sự thật. Kể từ khi trở thành Dị Năng Giả, anh em và bạn gái của anh đã rất thân thiết rồi, mỗi lần anh kết thúc công việc trở về nhà, đều thấy người anh em đó đang ở trong nhà mình.
Thật ra, La Tu sớm đã nghi ngờ về mối quan hệ giữa anh em và bạn gái mình, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.
Tình cảnh hiện tại là điều Đinh Nghĩa Chân muốn nhìn thấy nhất, thật ra ban đầu hắn cũng không định giết tên cấp dưới này, bởi La Tu có năng lực và còn rất nghe lời.
Đáng tiếc điểm yếu duy nhất của La Tu là quá cứng đầu...
Trong cuộc hành động vừa rồi, La Tu tình cờ phát hiện một viên Thạch Ma Năng màu đỏ, viên đá này không chỉ vô giá mà còn giúp Dị Năng Giả thăng cấp đáng kể trong thời gian ngắn.
Theo luật của Liên Minh Địa Cầu, mọi vật phẩm mà mỗi tiểu đội dị năng thu được trong hoạt động tại Ma Giới đều phải chia đôi cho công hội, nhưng Đinh Nghĩa Chân lại nảy sinh ý đồ xấu.
Hắn muốn độc chiếm viên bảo vật quý hiếm này, nên dụ dỗ La Tu giấu viên Thạch Ma Năng đỏ đi, tránh bị công hội kiểm tra, rồi bán ra ngoài, hai người chia đôi.
Đáng tiếc La Tu vẫn tuân thủ nguyên tắc, từ chối đề nghị của Đinh Nghĩa Chân, anh cho rằng vật quan trọng thế này nên giao cho công hội thảo luận xử lý.
Nhưng Đinh Nghĩa Chân đã bị lợi ích làm mờ mắt, không muốn chia sẻ thứ quan trọng này với ai, vậy nên hắn lừa La Tu đến đây, bất ngờ tấn công phế bỏ đôi chân của anh, rồi cướp lấy viên Thạch Ma Năng đỏ.
Ban đầu Đinh Nghĩa Chân còn hơi áy náy, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy phẫn nộ của La Tu, hắn lại cảm thấy được an ủi phần nào, ít nhất trước khi chết, hắn đã giúp La Tu nhìn rõ sự thật.
“Được rồi La Tu, xuống địa ngục đừng hận tôi quá đấy nhé.”
Hắn rút từ trong túi ra một khẩu súng tín hiệu, bắn một phát lên bầu trời đỏ rực.
Nhưng đó không phải là súng tín hiệu kêu gọi người, mà là súng tín hiệu thu hút ma vật.
Xung quanh, những ma vật bị ánh sáng trên bầu trời thu hút, há cái miệng đầy máu me, đầy vẻ đói khát lao đến đây.
La Tu thấy cảnh tượng này, anh bắt đầu hoảng loạn, muốn đứng dậy nhưng đôi chân đã bị hủy hoại, nếu không nghĩ ra cách trốn thoát, anh sẽ chết trong miệng lũ quái vật.
Nhưng phải làm thế nào đây? La Tu từ nhỏ đã cô độc một mình, khó khăn lắm mới gia nhập được đội Dị Năng Giả, ấy thế mà lại bị đội trưởng phản bội, hai người quan trọng nhất với anh cũng quay lưng, giờ đến mạng cũng sắp mất.
La Tu tuyệt vọng, dùng tay chống người ngồi dậy, nhìn Đinh Nghĩa Chân đầy căm giận.
“Tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày! Một ngày nào đó tao sẽ bắt tất cả những kẻ đã phản bội tao phải trả giá!”
Nhìn dáng vẻ đầy phẫn nộ của La Tu, Đinh Nghĩa Chân không hề dao động, bởi dù gì anh cũng là một người sắp chết.
“Vậy thì hãy cầu nguyện kiếp sau ngươi sẽ biến thành ma vật đi, cầu nguyện rằng cậu sẽ ăn được tôi, ha ha ha.”
Đinh Nghĩa Chân kích hoạt Dị Năng, trên lưng mọc ra hai đôi cánh, bay đi trước khi ma vật tới.
La Tu tuyệt vọng nằm xuống đất, lũ ma vật đã đến trước mặt, há miệng máu me ra, nước miếng đặc quánh rớt xuống.
Nhìn những con ma vật không lời nào có thể hình dung này, trong lòng La Tu ngập tràn sợ hãi, anh có thể cảm nhận rõ hơi nóng thở ra từ chúng, như những bóng ma quẩn quanh bên người.
Đừng đến đây, đừng đến đây...
La Tu tập trung tia laser trên tay, cố gắng chống lại lũ ma vật.
Dù hy vọng mong manh, anh cũng phải giữ chặt.
Nhưng chưa kịp tấn công, một con ma vật toàn thân đầy mắt đã cắn vào tay anh.
“A!”
Cùng tiếng thét đau đớn vang vọng trời đất, lũ ma vật khác cũng ùa tới, xé nát thân thể La Tu.
Máu thịt tung tóe, anh cảm nhận được từng thớ thịt trên cơ thể đang bị chúng ăn dần.
Anh hối hận, căm phẫn, cả đời không làm điều gì sai trái, nhưng lại bị bạn gái phản bội, bị anh em cắm sừng, bị đội trưởng hãm hại, giờ lại bị ma vật gặm nhấm.
Nếu ông trời cho anh một cơ hội nữa, chắc chắn anh sẽ trả thù tất cả những kẻ làm tổn thương mình!
Tầm mắt La Tu mờ dần, mọi thứ trở nên tối tăm, mọi chuyện kết thúc...
“Tinh! Chúc mừng chủ nhân thức tỉnh Hệ thống Nuốt Chửng Vạn Vật! Có thể thu nhận tất cả năng lực và cấp độ của vật bị nuốt chửng.”
Một giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu La Tu, anh vội mở mắt.
Hình bóng Đinh Nghĩa Chân rời đi hiện ra trước mắt.
Chuyện gì thế này? Anh vừa bị lũ ma vật ăn rồi mà sao lại có mặt ở đây?
La Tu không hiểu, nhưng khi ngước nhìn xuống lại phát hiện cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, đôi chân cũng đã hồi phục.
Trong lúc bối rối, một bảng hệ thống hiện ra trước mặt anh.
Chủ thể: La Tu
Cấp độ:
Ma khí: Không
Quyền năng: Nuốt Chửng Vạn Vật
Nhìn thấy điều này, La Tu hiểu ra tất cả, đây chính là cơ hội trời cho để anh làm lại từ đầu.
Khi anh còn đang ngẩn người, lũ ma vật đói khát kia đã tới bên cạnh.
Nhưng lần này, La Tu sẽ không ngồi yên chờ chết nữa, anh đứng lên, nhìn những quái vật không tên trước mặt.
Làm người tốt không được báo đáp, vậy lần này anh sẽ trở thành quái vật, không chỉ nuốt sạch những kẻ phản bội kia, mà còn muốn tiêu diệt tất cả ma vật không phục tùng mình trong Ma Giới, lần này, anh sẽ trở thành Vua của Ma Giới!
La Tu nghiến răng nhìn lũ ma thú, dường như bọn chúng cũng cảm nhận được sự thù địch trong người anh, đồng loạt há chiếc miệng máu me lao về phía anh.
Nhưng lần này, La Tu sẽ không lùi bước.
“Đến đây! Xem ai mới là kẻ ăn ai!”

Bình luận