LiteRead

Tiểu Niên Tiểu Nguyệt - CHƯƠNG 3

Chương 3

Tiểu Họa Thành là khu dân cư của mấy gia đình giàu lên nhờ giải tỏa đất, con cái sống ung dung trong những căn nhà nhỏ tự xây. Ngay sau Tiểu Họa Thành là một bến thuyền nhỏ nằm nép bên dòng sông, nơi nhánh sông Phong Đàm chảy xiết qua đây, dọc bờ sông, phần lớn cư dân cải tạo nhà mình thành cửa tiệm, thi thoảng họ bày bán mì tôm, thuốc lá, rượu và tép khô cho khách trên tàu du lịch… Có người thì chẳng thèm để ý đến mấy đồng bạc lẻ ấy – ví như ông chủ Vu, người điều hành bốn, năm xưởng đồ chơi, bận rộn chẳng khác nào con lừa kéo xe không biết mệt, nên tất nhiên chẳng buồn đoái hoài đến chút lợi lộc lẻ tẻ trước cửa nhà.
Nhà ông và quầy hàng của Lý Thư Ly cách nhau nguyên cả con phố Xuyên Minh, bà đứng ở đầu phố còn ông thì ở tận cuối phố. Ông biết rõ Lý Anh Kiều tinh nghịch đến mức nào, dù cô bé lấm lem gọi “chú ơi chú ơi” suốt cả đoạn đường, ông vẫn không mềm lòng, bởi ông muốn giúp cô bé sửa thói quen xấu - cứ thấy van xe là lại muốn tháo ra ấy.
Lúc đầu Lý Anh Kiều vẫn còn vùng vẫy, nhưng bị ông kéo đi không thương tiếc suốt cả đoạn đường, cuối cùng cũng đành chịu thua, đầu nhỏ cúi rũ như đã cam chịu số phận, dáng vẻ bất lực mà ngoan ngoãn, giống hệt một chú mèo con bị bắt gặp đang ăn trộm cá khô, hoàn toàn bị Vu Nhân Kiệt điều khiển trong tay.
Theo lệnh của ông chủ Vu, cô lập tức vung mạnh cánh tay, bơm căng lốp sau chiếc xe suốt tận mười phút, rồi hậm hực hỏi: “Chú ơi, thế đã đủ chưa?”
Thật ra, Lý Anh Kiều vẫn không thể hiểu nổi, chú Vu ngày thường đi chiếc Mercedes sang chảnh, phô trương biết bao, thế mà hôm nay lại chọn chiếc xe đạp “ ba gác” cũ kỹ lỗi thời. Cô cứ ngỡ chỉ có thầy Từ, người nghiêm khắc và cổ hủ, mới đi loại xe này.
Mười phút trôi qua vẫn chưa đủ, Vu Nhân Kiệt rút điếu thuốc, đứng dưới ánh đèn đường trước cửa nhà, phì phèo từng làn khói, lòng tự nhủ dù sao cũng phải để cô bé tinh nghịch bơm đủ trong thời gian một điếu thuốc. Khi ông vừa định bảo cô tiện thể bơm luôn lốp trước thì bỗng nghe tiếng Đường Tường gọi từ phía sau: “Vu Nhân Kiệt!”
Đường Tường đứng ở cửa, bên cạnh là một đứa trẻ nhỏ, tay cầm bó hẹ vừa nhổ, nhìn hai người dưới ánh đèn đường một người lớn và một trẻ con, bà vừa hỏi vừa thúc giục: “Anh đang làm gì đấy?”
Đằng sau gáy Vu Nhân Kiệt như bị lột mất một mảng da, cảm giác lạnh buốt len lỏi. Sợ Đường Tường hiểu nhầm ông không làm trụ cột trong nhà mà lại lén lút “đi làm cha” bên ngoài, ông vừa định thanh minh rằng chính cô nhóc lấm lem kia mới là người tháo van xe thì Lý Anh Kiều nhanh chóng lên tiếng chặn lời: “Dì Đường ơi! Chú Vu bảo cháu giúp chú bơm lốp đấy! Chú còn trả cháu năm đồng nữa cơ!”
Đường Tường nhìn Vu Nhân Kiệt cằn nhằn: “Thế thì đưa tiền cho con bé đi, còn lề mề gì nữa!”
Vu Nhân Kiệt chỉ biết câm nín, trong lòng nghĩ rằng chắc cả nhà họ Lý kiếp trước đã được tẩm ướp bằng nước sốt tỏi rồi, chuyện này đúng là… cay đến tận xương!
Suốt một thời gian dài, Vu Nhân Kiệt luôn xem Lý Anh Kiều là "con khỉ ranh mãnh số một" và "người khó đối phó nhất" ở Tiểu Họa Thành. Hồi nhỏ đã thế, lớn lên thì càng khỏi nói, ông đã dặn đi dặn lại con trai phải tránh xa cô bé đó một chút.
Vu Tấn Dương vừa nằm bò ra bàn làm bài tập, vừa bất lực lên tiếng, giọng điệu như thể đang giảng đạo lý cho người lớn: “Bố à, tụi con ngồi cùng bàn thì không thể không nói một câu nào. Với lại, bố cũng biết tính Lý Anh Kiều rồi đấy, con mà lơ cậu ấy, cậu ấy sẽ đánh cho đến khi con chịu mở miệng mới thôi. Bố liệu có thể đừng chọc ghẹo cậu ấy nữa không, để hôm sau cậu ấy khỏi lôi con ra trút giận trong giờ học?” .
“Sang học kỳ sau sẽ đổi chỗ rồi, cố chịu đi. Con là đàn ông mà.”
“Hừ, cái hạn trong ‘hạn hán’ đấy.”
Câu nói đúng ngay nỗi đau. Vu Nhân Kiệt vốn định bước ra khỏi phòng, nghe vậy liền khựng lại, quay đầu đánh giá con trai từ trên xuống dưới: “Này con trai, sao trông con năm nay chẳng cao thêm được phân nào vậy? Với cái chiều cao này mà còn ngồi cùng bàn với Lý Anh Kiều à? Bố thấy nó sắp cao hơn con cả cái đầu rồi.”
“Nên cậu ấy mới được vào đội chào cờ đấy.”
“Con có muốn vào không?”
“Không muốn.”
“Nói dối” — Vu Nhân Kiệt lập tức quay ngoắt lại, nghiêng người tựa vào mép bàn, nhìn vào mắt thằng bé, không thương tiếc nói, "Rõ ràng là con rất muốn."
Vu Tấn Dương không cho ai nhìn, đầu bút cứ loạn xạ trên vở, vẽ vời thứ gì đó không rõ. Vừa thấy bóng đen đổ xuống, cậu lập tức cúi gằm mặt vào khuỷu tay, không cho bố cơ hội nghiên cứu, giọng ồm ồm vang trong mặt bàn: "Con đã bảo không muốn là không muốn mà!"
Vu Nhân Kiệt suy nghĩ giây lát, ngồi xuống chiếc giường tàu chiến thu nhỏ của con, trơ trẽn nói: "Hay là bố gọi cho hiệu trưởng trường con... Xưởng vừa nhập mấy lô gỗ sồi, có thể nhờ thợ mộc đóng vài trăm bộ bàn ghế—"
Vu Tấn Dương trợn mắt: "..."
"Đóng bàn ghế cái gì?" Đường Tường bước vào đẩy chồng ra, "Đừng làm phiền con làm bài nữa, anh làm việc chính đáng đi được không? Anh còn muốn con bị người ta nói thêm nữa sao?"
"Bọn chúng ghen tị thôi! Nó có ông bố vừa đẹp trai lại giàu có như anh, để người ta nói vài câu thì sao?"
"Anh nghe vài câu còn nổi điên lên, huống chi con nhỏ tuổi hơn anh, mặt mỏng hơn nhiều. Hơn nữa, đội cờ đỏ điều kiện khắt khe thế, nó đứng hàng đầu cô giáo sẽ chê lùn, anh đây là đang đẩy nó vào chỗ chết rồi! Anh đừng có lúc nào cũng đem nó so sánh với Lý Anh Kiều nữa—"
Lời chưa dứt, cửa phòng Vu Tấn Dương "đùng" một tiếng đóng sập. Hai người bên ngoài giật mình nhìn lại, Đường Tường vẫn trừng mắt, hạ giọng: "So chiều cao làm gì, sao không so thành tích? Không thì anh tự so với bố nó đi?"
Vu Nhân Kiệt: "Em muốn anh đi tù à?"
Đường Tường: "... Anh có đọc sách không vậy? Không hiểu tốt xấu. Ý em là, mình không muốn thì đừng bắt người khác làm*! Huống chi đây là con anh, nó chán anh lắm rồi."
*nguyên văn: 己所不欲,勿施于人, (kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân), lời dạy nổi tiếng của Khổng Tử. Ở đây Đường Tường muốn nói Vu Nhân Kiệt không muốn đem mình so với bố Lý Anh Kiều thì đừng đem con trai mình so với cô bé.
Vu Nhân Kiệt không quan tâm: "Vô lý! Mấy hôm trước bài kiểm tra phát về còn ghi rõ ràng bốn chữ 'con trai Nhân Kiệt', cả Tiểu Họa Thành này có ông bố nào được như thế không?"
Đường Tường tát lên trán chồng: "Anh còn dám nhắc! Tại anh nhất định thêm chữ 'Tân' vào tên nó, nguyên hai chữ 'Vu Dương' nó còn viết không xong! Giờ nó thẳng thừng bỏ luôn tên mình." Nói rồi, cô bẻ bốn ngón tay đếm từng chữ: "'Con trai Nhân Kiệt' — bốn chữ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển đấy."

***

Thấm thoắt đã năm 2007, sân vận động Tổ Chim, Water Cube và các công trình Olympic lần lượt hoàn thành, Thế vận hội Bắc Kinh 2008 đã bước vào giai đoạn nước rút.
Hôm đó tan học, người lớn Tiểu Họa Thành còn chưa tan làm, dãy núi gồ ghề như nanh vuốt của quái thú ẩn sâu dưới lòng đất cũng không giữ nổi ánh hoàng hôn.
Lý Anh Kiều vừa nghe tiếng chuông, lập tức quăng bút vào ngăn bàn, phóng như tên bắn về nhà, biến mất nhanh hơn cả tên lửa. Vu Tấn Dương vừa mở miệng dụ dỗ: "Hôm nay cô giao tôi giám sát trực nhật của cậu—", thì chỗ ngồi đã trống trơn, không để lại cả một chiếc lá.
Vu Tấn Dương: "..."
Cậu không thể chịu nổi — ngàn con hạc giấy, cậu ta không gấp; trực nhật, cậu ta không chăm chỉ; học hành, thành tích lại đứng bét lớp. Đúng là tám đời không may mới phải ngồi cạnh cậu ta hai năm.
Không lâu sau, thầy Từ được điều lên trường thành phố, giáo viên chủ nhiệm mới không quen biết học sinh, sau khi tham khảo ý kiến phụ huynh cũng không tùy tiện đổi chỗ. Dù Vu Nhân Kiệt ra sức lấy lòng thì vị giáo viên nghiêm khắc này cũng không để ý, nhất là sau khi nhìn thấy chiếc Mercedes của ông càng tỏ ra khinh thường.
Thế là Vu Tấn Dương tiếp tục ngồi cạnh Lý Anh Kiều đến lớp 4. Đến giờ cậu vẫn không thể chấp nhận, một người như thế này lại có thể vào đội cờ đỏ, mỗi thứ hai lại cầm quốc kỳ rực rỡ, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của cả trường!
Từ khi vào Tiểu Họa Thành, dưới sự dạy dỗ của mẹ Đường Tường, Vu Tấn Dương luôn cố gắng trở thành "đứa trẻ hoàn hảo" trong mắt người lớn. Ngoại trừ chiều cao là điểm yếu, cậu là lớp trưởng kiêm trung đội trưởng, mục tiêu tiếp theo là đại đội trưởng nhưng không nằm trong kế hoạch học kỳ này. Mẹ Đường Tường cũng cho rằng thành tích quan trọng hơn.
Từ khi ngồi cạnh Lý Anh Kiều, ngay cả mấy chuyện “làm cho có” trong thể dục (như gấp hạc giấy vớ vẩn để đối phó thầy cô) mà cô ấy còn lười làm, thành tích thì đầu voi đuôi chuột, ngoài hai chữ tên viết đẹp, các mặt khác đều rất thảm. Nhiều lần cô giáo phê: "Nếu em còn lấy bài kiểm tra lót vỏ hạt dưa nữa cô sẽ gọi mẹ em!"
Hơn nữa, thỉnh thoảng còn đánh nhau với con trai lớp bên, suốt ngày gây rối cho lớp trưởng. Cuối cùng vì cao lớn, lại được vào đội cờ đỏ cùng Cao Điển, còn cậu làm trung đội trưởng chỉ đứng dưới lễ đài ngưỡng mộ cậu ta cầm cờ. Về nhà còn phải pha trà rót nước, cho cậu ta chép bài.
Vu Tấn Dương nghiến răng, lần này nhất định không thèm quan tâm nữa.
Lúc này, Cao Điển quay lại: "Xe Tăng đâu?"
Vu Tấn Dương mặt lạnh: "Chạy rồi."
"..."
Bố mẹ Cao Điển làm việc ở Thâm Quyến, tết mới về. Cậu sống với ông bà ở Tiểu Họa Thành, ông bà già rồi không thể đưa đón, cậu tự đi bộ qua đường. Trường học ở ngay đối diện Tiểu Họa Thành, khoảng cách không xa nhưng Cao Điển đã đổi trí thông minh lấy thân hình cao lớn nên hồi lớp 1-2 qua đường còn nhờ bác bảo vệ để ý.
Giờ cậu đang rầu rĩ: "Diệu Diệu, sắp sinh nhật bà cố cậu, cậu viết thiệp chúc gì vậy?"
"Trường thọ bách tuế, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Cao Điển: "..."
"Sao vậy?"
Cao Điển: "Giả sử có người năm nay 99 tuổi, người anh tên Đông Hải và người em tên Nam Sơn đều mất rồi. Vậy nên chúc gì?"
Vu Tấn Dương: "... Thì cứ chúc sức khỏe sống lâu thôi."
Cao Điển gãi đầu: "Bà tôi sẽ bảo học phí đổ sông đổ bể!"
"... Hai đứa học cùng trường mà." Vu Tấn Dương thở dài.
Lý Anh Kiều chạy về nhà trong một phút, khoảng cách từ trường đến cửa hàng tạp hóa chỉ 200-300m. Lý Thư Ly vừa dọn xong kho, nghe tiếng chuông tan trường vang lên chưa dứt đã thấy con gái đứng trước cửa nhà, ngồi trong quầy kính nhai snack ngon lành.
Lý Thư Ly thở dài, khóa cửa kho: "Với tốc độ này mẹ nên nghe lời thầy thể dục cho con đi tập chạy ngắn, mà con có nghe rõ cô giao bài tập gì không?"
"Không nghe." Lý Anh Kiều nhai bánh tôm, thành thật nói, "Tối hỏi Vu Miêu Miêu, cậu ấy chắc chắn ghi rồi, thậm chí còn sẵn sàng nhét cả tiếng xì hơi của cô giáo vào túi đem về cho mẹ cậu ấy ngửi."
Lý Thư Ly không rảnh để ý cô: "Mẹ đi mua thức ăn, tối cậu sang, con nhớ khóa chặt quầy thu ngân, đừng để cậu thấy."
Lý Anh Kiều lập tức đứng dậy, nghiêm trang: "Rõ!"
Đợi mẹ đi khỏi, cô mới giật mình nhớ ra: "Hôm nay phải trực nhật! Chết rồi!"
Mặt đường đá Xuyên Minh tỏa hơi nóng, hoàng hôn như dầu nguội sau khi đun, phủ lên con phố yên tĩnh. Học sinh từng đàn kéo qua đường, Lý Anh Kiều ước lượng thời gian, thò đầu ra nhìn đám đông sắp kéo đến, phát hiện một cái đầu quen thuộc, lập tức lấy bát nước và thìa ra, hất một thìa lên cổ, mạch máu dưới da lập tức nổi lên vệt đỏ ửng.
À? Thật sự trúng nắng rồi.
Cô như trút được gánh nặng, lập tức gọi Vu Tấn Dương đang định đi qua: "Miêu!"
Vu Tấn Dương giả điếc, đầu đội chiếc tai nghe thời thượng bố mới mua từ Thượng Hải.
Nếu Lý Anh Kiều nhiều chuyện, cậu sẽ đeo tai nghe để không nói chuyện, nhưng không có máy nghe nhạc, chỉ là phụ kiện trang trí. Bố cậu nói nghe nhạc phân tâm, có thể điếc tai, trẻ con không nên nghe nhiều, tai nghe chỉ để cách ly Lý Anh Kiều.
Nhưng Lý Anh Kiều vẫn bắt được cậu, giơ dây tai nghe không cắm vào đâu ra trêu: "Miêu Miêu, nghe gì thế? Nghe tiếng lòng mình à?"
"..." Cậu giật lại dây, mặt đỏ bừng, cảm thấy xấu hổ, trách bố đưa kế dở. Để giữ uy tín lớp trưởng, cậu lạnh lùng nói: "Lý Anh Kiều!"
Lý Anh Kiều cười to, nhớ lại mấy cậu trai Tiểu Họa Thành đeo tai nghe làm điệu: "Mỏng thế còn học đòi làm ngầu. Thôi, tôi không nói với ai đâu, chỉ cần cậu giúp tôi giấu chuyện trực nhật, tôi sẽ giữ kín, không thì tôi mách Cao Điển chuyện cậu thích làm điệu."
"..."
Vu Tấn Dương không trúng chiêu, cũng lười giải thích: "Tùy cậu, ngày mai tôi cũng sẽ báo cô cậu trốn trực nhật."
Lý Anh Kiều giật mình, tức giận giật dây tai nghe: "Cậu! Sao lại thế! Đồ phản bội! Đồ mách lẻo! Kẻ thù của nhân dân!”
Vu Tấn Dương nghiêng đầu né tránh, nhíu mày, không nhịn được nói: "Cậu thật sự rất ồn, thật đấy, đeo tai nghe rồi vẫn nghe thấy cậu nói."

Bình luận