LiteRead

Tiểu Niên Tiểu Nguyệt - CHƯƠNG 4

Chương 4

Sáng hôm sau, vừa bước vào lớp, Vu Tấn Dương vì còn sợ cú đấm hôm trước nên quyết định cho cô một cơ hội để chuộc lỗi. Chỉ cần cô đến sớm, lo dọn rác trước giờ truy bài buổi sáng thì cậu sẽ bỏ qua lần này không mách với thầy cô.
“Con không đi đâu, con không đi!” Lý Anh Kiều trùm chăn kín đầu, giọng ngái ngủ mà nũng nịu van nài mẹ.
“Mẹ ơi, con mà đi chắc chắn sẽ bị cô mắng mất… Hôm qua con đã quên trực nhật rồi.”
“Con bị cảm nắng rồi! Mẹ cho con nghỉ một ngày đi mà, đi học mệt lắm! Một tiết học tận bốn mươi lăm phút, phải ngồi im re không được nhúc nhích, sao mà chịu nổi chứ!”
“Con thích trông cửa hàng, con thích buôn bán, con muốn ở nhà trông tiệm! Quan trọng nhất là… con thích mẹ! Con không muốn rời mẹ đâu!”
Lý Thư Ly giả vờ như không nghe thấy hai câu cuối, đó là chiêu quen thuộc của cô: chỉ cần tránh được việc đi học thì lời ngọt lời êm nào cô cũng nói cho bằng được.
Bà đặt bữa sáng ở đầu giường, không ép nữa mà nhẹ nhàng nói: “Thế này nhé, hôm nay hai mẹ con mình đổi vai. Con ở nhà trông tiệm, để mẹ đi học thay con một buổi.”
Lý Anh Kiều lập tức chui đầu ra khỏi chăn, reo lên: “Tuyệt quá!”
Lý Thư Ly gật đầu: “Vậy con ăn sáng trước đi. Lát nữa bà bán bánh đường nhà bên mở cửa nhớ ra kéo giúp bà cái cửa cuốn nhé.”
“Vâng ạ! Không thành vấn đề luôn!”
“Vậy tám giờ đi chợ mua cho mẹ một con cá, mẹ muốn ăn.” Lý Thư Ly nói tiếp, giọng điệu ung dung mà không kém phần nghiêm túc. “Trước khi mẹ tan học, con phải lo xong bữa trưa đấy. Làm được không?”
Gương mặt hớn hở của Lý Anh Kiều bỗng chốc xìu xuống như bong bóng xì hơi: “Hả? Con có biết nấu ăn đâu...”
Lý Thư Ly nở một nụ cười, giọng nửa đùa nửa thật: “Vì vậy con mới phải đến trường.”
Lý Anh Kiều lập tức trùm kín chăn, giọng uất ức vọng ra từ bên trong chăn: “Mà trường có dạy nấu ăn đâu chứ...”
Lý Thư Ly tựa người vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, trầm ngâm một lát rồi nói: “Hay là… mẹ chuyển con sang học nấu ăn ở trường Tân Đông Phương nhé? Con xem thử mình thích món Tàu hay món Tây? Lát nữa mẹ làm cho con cái mũ đầu bếp nhỏ, đội đi học, con mình không thể thua từ vạch xuất phát được.”
“…”
Lời vừa dứt, cửa cuốn liền vang lên tiếng “cộc cộc cộc”, từng nhịp đập mạnh làm lớp tôn rung lên lanh canh. Ngay sau đó, có tiếng gọi ngoài cửa: “Lý Thư Ly, có thư chuyển phát đặc biệt cho cô!”
Lý Anh Kiều lập tức bật dậy khỏi giường như chiếc lò xo, mắt sáng rực lên: “Là thư của ba phải không ạ?!”
Lý Thư Ly quay người lại, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, hắt lên thân hình gầy guộc của bà in lên bức tường loang lổ. Bà nhìn xuống con gái đang cuộn tròn trong chăn, giọng nói vang lên chắc nịch: “Mẹ đã nói rồi, con không có ba.”
Lý Anh Kiều cau mày, không chịu thua: “Đừng cố gạt con, cả khu Tiểu Họa Thành này đều nói ba đang ở trong tù. Người ta bảo ba là kẻ giết người, thật hả mẹ?”
“Không phải đâu!” Lý Thư Ly tiến tới, nhẹ nhàng kéo con gái ra khỏi chăn, nghiêm túc: “Mẹ đã nói rồi, không phải thì là không phải, đừng có làm loạn nữa! Giờ thì mau đi học đi. Nếu bị thầy cô mắng thì chịu khó nhịn, nhịn không nổi thì về nhà xử lý thằng nhỏ Tấn Dương đó. Thằng đó dám nói gì, mẹ sẽ cho nó biết tay!”
“A?” Lý Anh Kiều ngơ ngác, cảm thấy có phần hơi... quá tay rồi đấy.
Lý Thư Ly véo nhẹ vào má cô bé rồi lấy áo bên cạnh giúp con mặc vào, mới nói: “Đừng nghe những lời vô căn cứ kia, ba con không phải kẻ giết người. Ba con là người rất tốt.”
Lý Anh Kiều ngoan ngoãn mặc áo, hỏi: “Thật vậy sao? Vậy sao mẹ không bao giờ muốn nói với con về ba?”
Lý Thư Ly đáp, có chút do dự: “Không phải mẹ không muốn, mà mẹ cũng không hiểu rõ về ba, không biết phải nói thế nào với con.”
Lý Anh Kiều ngơ ngác hỏi: “Không hiểu sao lại có con như con chứ? Vu Miêu Miêu còn nói, ba mẹ cậu ấy yêu nhau lắm, đến mức mỗi lần đi vệ sinh trong ngày còn phải báo cáo cho nhau biết.”
Lý Thư Ly: “…Thôi đi, mấy lời đó mà con cũng tin à? Cái bộ dạng của ông ấy mỗi dịp lễ lạt ấy, đến cả dì Đường Tường còn phát điên vì ổng kia kìa.”
“Không đâu, chú Vu trông cũng bảnh mà, chỉ là đầu óc hơi… kém tí.”
Nói xong, cô bé đeo cặp lên vai tiện tay nhặt quả trứng trên khay bữa sáng, gõ nhẹ lên trán một cái rồi nhanh chóng bóc sạch, nhét luôn vào miệng. Lúc này mới dõng dạc tuyên bố: “Mẹ ơi, con đi học đây ạ!”
Vừa bước vào lớp, Lý Anh Kiều đã nghĩ thầm trong bụng: “Thể nào cậu ta chẳng hí hửng như con cún con, chạy thẳng vào văn phòng giáo viên mách tội mình cho xem!” Còn chưa kịp thở, cô đã xông tới tuyên chiến với Vu Tấn Dương. Vừa vào cửa, “bộp” một tiếng, cô ném cái cặp nặng trịch lên bàn, trừng mắt: “Vu Miêu Miêu, tớ thách đấu với cậu đấy!”
Vu Tấn Dương vừa giúp cô đổ rác xong, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ: “…”
Cao Điển vừa ngửi thấy mùi thuốc súng đã lập tức quay phắt lại: “Thách đấu à? Được đấy! Hai cậu cũng lâu rồi chưa quyết đấu mà, phải không? Thế cược gì nào? Tan học tớ gọi Trịnh Diệu Gia tới, bảo ông ngoại cậu ấy thổi kèn khai chiến nhé!”
Lý Anh Kiều vội nói: “Đừng! Ông ngoại cô ấy dạo này bị đau dạ dày. Thế thì gọi Diệu Gia với mấy đứa nhỏ trong lớp nữa, để mọi người làm chứng.” Cô nhìn Vu Tấn Dương, mắt liếc nghiêng nói: “Vu Miêu Miêu, hôm nay hoặc là cậu chết, hoặc là tớ sống.”
Cao Điển ngay lập tức hiểu lời Lý Anh Kiều, nhìn Vu Tấn Dương với ánh mắt hơi thương hại: “Dù sao cũng là cậu chết.”
Kể từ đêm qua, Vu Tấn Dương đã quyết định mặc kệ cô bạn cùng bàn “drama” là Lý Anh Kiều. Cậu tự mình đeo tai nghe, quyết định từ giây phút này không nói với cô một lời nào, im lặng chờ thầy cô đổi chỗ ngồi.
Lý Anh Kiều phát hiện cậu ấy có hẳn một chiếc MP3, lại còn là hàng nhập khẩu, tai nghe không còn chỉ để “khoe” nữa, cô liền bắt đầu thèm thuồng, ngay lập tức mềm lòng: "Miêu Miêu, cho tớ nghe với!”
Cô giáo Ngữ Văn nói người biết đọc số có hai chữ số là người thông minh, cô không ngốc đến nỗi không nhận ra được MP3. Vu Tấn Dương không thèm để ý, tự tập trung học bài, đầu bút “xạch xạch xạch” miệt mài chép thơ. Lý Anh Kiều mặt dày, kiên trì gọi cậu ta: "Miêu~”
Vu Tấn Dương vừa định nói thì cô giáo chủ nhiệm từ cửa sau bước vào, gõ nhẹ lên bàn Lý Anh Kiều: “Em đến phòng giáo viên một chút.” Lý Anh Kiều biết chắc chắn là tại cậu ta liền hậm hực liếc Vu Tấn Dương một cái rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi theo cô giáo ra ngoài.
Cô giáo chủ nhiệm mới họ Lương, là một giáo viên có dáng vẻ thanh tú, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, dịu dàng, khi cười trên khóe miệng còn lộ hai lúm đồng tiền nhỏ. Nhưng khi mắng học sinh thì rất nghiêm khắc, hoàn toàn khác với vẻ hiền hòa lúc bình thường. Lúc này, giọng cô không nóng cũng không lạnh, nói: "Lý Anh Kiều, nghe nói mẹ em lái xe tải phải không?”
Lý Anh Kiều hơi ngẩn ra, không ngờ cô lại hỏi chuyện này mà không hỏi về việc cô trực nhật hôm qua. Cô vội vàng gật đầu: "Đúng ạ, mẹ em trước kia chở hàng ở ngoài tỉnh, toàn tự lái xe tải lớn.”
“Vậy mẹ em chắc phải có bằng C…” Lương Mai nói đến đây dừng lại, e sợ cô không hiểu nên định đổi cách diễn đạt. “Bằng lái hạng C1 đúng không? Mẹ em có ―”
Lương Mai, cô giáo chủ nhiệm mới, được tạm điều động từ trung tâm thành phố về trường tiểu học nhỏ bé nằm ở ngoại ô hẻo lánh của Tiểu Họa Thành. Trong lòng cô chất đầy những bực bội khó chịu. Cô vốn không ưa cái sự “lanh lợi” kiểu tinh quái của lũ trẻ, việc học đã chẳng vào đâu mà các việc khác thì vừa tinh quái lại vừa hấp tấp, khiến cô không thể chịu nổi. Không để Lý Anh Kiều nói tiếp, cô trực tiếp ngắt lời với giọng dứt khoát: “Trường biết gia cảnh nhà em khó khăn, muốn hỏi mẹ em có thể giúp trường chở xe đông lạnh mấy ngày không? Tài xế cũ xin nghỉ rồi, chỉ cần khoảng một tuần, tiền công sẽ trả theo ngày.”
Lý Anh Kiều muốn nói rằng nhà mình thực ra không khó khăn gì cả, hơn nữa mẹ cô chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ dù không nhận tiền. Nhưng cô lại sợ giáo viên sẽ nghĩ rằng… cô sợ cô giáo cho rằng mình đang cố tình gây khó dễ, nên chỉ khẽ gật đầu: “Vâng ạ, để em về nói với mẹ.”
Lúc này, cô Lương Mai lại lấy bài kiểm tra Ngữ văn vừa chấm hôm qua ra, trải lên bàn, chỉ vào những dấu gạch chéo chi chít trên giấy, định nhắc nhở cô bé một trận. Giọng nói vì thế cũng không khỏi trở nên nghiêm khắc hơn.
Cô Lương nói: “Tiếc thật, chữ em viết đẹp thế mà thơ thì chẳng thuộc câu nào, thành ngữ thì nhớ lộn tùng phèo. Em học lớp bốn rồi đấy, Lý Anh Kiều. Hai năm nữa là lên cấp hai, em định cứ tiếp tục học hành lơ mơ thế này sao? Cô biết bọn trẻ ở Tiểu Họa Thành các em có bố mẹ đều là dân được đền bù giải tỏa, điều kiện kinh tế cũng không đến nỗi tệ. Nhưng em không giống họ, đúng không?”
“…”
“Mẹ em đã vất vả như vậy, cái tiệm tạp hóa hai mẹ con đang ở, cô nghe nói đó cũng là nhà của cậu em. Nhỡ đâu một ngày nào đó cậu không cho ở nữa, em và mẹ sẽ đi đâu? Vậy mà em vẫn không chịu học hành tử tế, tan học cái là như con khỉ con, vèo một cái đã chạy mất hút về nhà. Cô cố tình không đổi chỗ em ngồi là muốn em học hỏi bạn cùng bàn. Bố của Vu Tấn Dương có mấy nhà máy lớn như thế mà bạn ấy vẫn chăm chỉ học hành, quản lý việc lớp cũng đâu ra đấy. Em tự về mà nghĩ lại đi, thầy cô nói mấy lời này là vì muốn tốt cho em thôi.”
Lý Anh Kiều vừa quay lưng định bước ra, cô Lương Mai lại đập tay lên bàn: “Cất bài kiểm tra đi.”
Khi cô bé đi khuất, vài giáo viên khác trong phòng nhìn theo bóng lưng em, rồi quay sang Lương Mai, "xì xào xì xào" mấy tiếng, ghé đầu lại gần, hạ giọng nói: “Cô Lương à, cô đừng để bụng với con bé làm gì, cẩn thận nó về méc với mẹ nó đấy. Mẹ nó bị bệnh thần kinh, bệnh viện có giấy xác nhận rồi — rối loạn lưỡng cực gì đó, phát bệnh là đánh người thật đấy. Trước đây thầy Từ từng bị bà ấy đánh rồi. Với lại, bố của con bé... vẫn đang ngồi tù đấy. Cô thì tốt bụng thật, nhưng con bé ấy ấy… chẳng còn hy vọng gì đâu, tính nết giống mẹ như đúc.”
“Mẹ nó là xe tăng lớn, nó là xe tăng nhỏ.” Người kia còn không quên buông thêm một câu châm chọc.
Cơn giận của cô Lương Mai lại bốc lên. Cô “bốp” một tiếng đập đống bài kiểm tra còn lại xuống bàn, mặt bàn như chấn động, làm đổ nửa cốc nước lọc nguội. Tờ bài kiểm tra của Vu Tấn Dương nằm bên dưới bị ướt sũng.
Cô vội rút bài kiểm tra ra, lắc nhẹ cho nước văng bớt, chẳng buồn để ý có giọt nào bắn lên mặt người khác không. Vừa lắc vừa nói, giọng dứt khoát: “Đừng nói bậy nữa. Rối loạn lưỡng cực không phải tâm thần. Lý Anh Kiều còn nhỏ thế mà các cô đã dám khẳng định con bé không có hy vọng sao? Tôi nói thật, tôi không phải là người quá ưa gì con bé nhưng tôi tin sau này nó sẽ không sống tệ. Tôi cũng hiểu mọi người là có ý tốt, nhưng thay vì lo chuyện ngoài lề sao không dồn tâm sức vào soạn bài giảng cho tốt hơn?”
Người kia bĩu môi, cười gượng, kéo ghế lùi về chỗ cũ. Trong lòng không khỏi thầm mỉa mai: “Bảo sao bị điều từ nội thành ra đây. Với EQ thế này, giáo viên trong phố lớn ai chứa nổi cô chứ?”
Suốt cả một tuần, Lý Anh Kiều không nói chuyện với Vu Tấn Dương lấy một câu. Cô cũng chẳng buồn để ý xem trên đầu cậu ta còn đeo tai nghe không, tai nghe có nối với chiếc máy MP3 nhỏ xíu kia nữa không. Chỉ trừ một lần, đúng lúc cậu không có mặt cô lặng lẽ giúp cậu lấy bài kiểm tra tuần trước từ văn phòng về, rồi không nói một lời, đặt lên bàn cậu như thể đó chỉ là một hành động chẳng chút liên quan gì đến tình cảm.
Về đến nhà, cô bé vẫn như thường lệ, hai má phồng căng nhai đầy đồ ăn vặt, miệng không quên hét to: “Mẹ ơi, con về rồi đây!”
Ra khỏi cửa cũng không quên lớn tiếng thông báo: “Mẹ ơi, con đi học đây!”
Trước khi đi, cô còn cẩn thận giúp bà Xuân Trân bán bánh đường bên cạnh kéo lên cánh cửa cuốn nặng nề, cạch cạch một hồi mới xong, rồi mới lững thững bước đi, dáng vẻ chậm rãi như chẳng có điều gì vướng bận, từ từ hướng về phía trường học.
Miệng cô bé vẫn lẩm nhẩm ngân nga bài hát thịnh hành năm ấy
“Quạ đang hát vang,
Chim sẻ líu lo vang.
Không ai hơn ai,
Dòng sông lấp lánh chảy.
Hỏi con thuyền bé nhỏ kia đi về đâu,
Con thuyền nhỏ của tôi muốn tìm gặp trăng…
…”
“Sông suối là sống lưng của rừng xanh,
Không ai lo sợ hơn ai,
Hư ảo, hư ảo,
Thế giới vốn đã thế này
Một cái vỗ tay cũng vang dội.”
Tất nhiên, câu cuối là cô bé tự thêm vào.
Thêm xong, cô bé gật gù thỏa mãn: “Lý Anh Kiều, thiên tài! Đi làm ca sĩ thôi!”

Bình luận