LiteRead

Tiểu Niên Tiểu Nguyệt - CHƯƠNG 5

Chương 5

Tối hôm đó, Vu Tấn Dương về nhà, lấy bài kiểm tra vừa được phát ra từ cặp sách ra. Buổi trưa cậu đi họp đội trưởng không có ở lớp, Cao Điển nói rằng bài kiểm tra này do Lý Anh Kiều lấy hộ cậu.

Nhìn tờ giấy kiểm tra bị ướt rồi được phơi khô xù xì, lại như bị ai đó vo nhàu nhĩ, cậu chìm vào suy nghĩ.

Vu Nhân Kiệt lúc này đang đóng bộ chỉnh tề, xách hai quả tạ nhỏ đi ngang qua cửa phòng cậu, thấy cậu bất động thì thò đầu vào gọi: "Con trai, nghĩ gì thế?"

Vu Tấn Dương tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, nhìn bố với ánh mắt mơ hồ: "Dạo này bố có trêu chọc cô ấy không?"

"Trêu cái gì mà trêu," Vu Nhân Kiệt không cần nghĩ cũng biết "cô ấy" là ai, "dạo này bố đi làm chăm chỉ lắm."

"Mẹ làm chứng! Dạo này bố đi làm về đúng giờ, không gây chuyện gì đâu," Đường Tường hiếm khi bênh chồng, vừa bôi sơn móng vừa tò mò hỏi, "Con với Lý Anh Kiều lại cãi nhau à?"

Vu Tấn Dương quay đi, tiếp tục làm bài tập, giọng lẩm bẩm: "Làm gì có."

Đường Tường ngồi trên sofa phòng khách, đang giơ tay xem sơn móng đã đều chưa, cười nói: "Bao giờ cô giáo mới đổi chỗ ngồi vậy, nhìn con trai tôi lo lắng kìa. Nhưng mẹ thấy Lý Anh Kiều cũng đáng yêu đấy, hôm nào cũng giúp mẹ trông cửa hàng lại còn giúp bà Xuân Trân bên cạnh kéo cửa cuốn, đổ rác. Ngày nào cũng tràn đầy năng lượng."

Vu Nhân Kiệt lập tức bỏ tạ xuống nói: "Thế mà gọi là đáng yêu thì con trai chúng ta đáng yêu gấp trăm lần! Ít nhất cũng phải là siêu cấp đáng yêu—"

"..."

Vu Nhân Kiệt không nói tiếp, vì cả hai đang trừng mắt nhìn ông.

Đường Tường ném lọ sơn móng vào ngăn kéo, tiếp tục: "A Dương bây giờ thì đáng yêu, lớn lên sẽ không ổn đâu, con phải cố gắng cao lên ít nhất một mét tám, mấy hôm nữa mẹ đưa con đi bệnh viện kiểm tra xương, nếu cần thiết thì tiêm hormone. Chứ mỗi lần mẹ đến trường đón con đều thấy mình thua ngay từ vạch xuất phát."

"Không sao, lên cấp ba chắc chắn sẽ cao hơn bây giờ." Vu Nhân Kiệt tự tin nói, có lẽ không phải tự tin mà là buông xuôi, chấp nhận.

"Vô ích, bây giờ nó còn chưa đến một mét bốn. Lên cấp ba một mét bốn thì anh còn thấy ‘không sao’ nữa không?" Đường Tường trợn mắt.

"Không được, không được—thành 'Đại Lang'* mất."
*Đại Lang có thể đang chỉ Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng trong truyện Thủy Hử, được miêu tả là thấp bé, lùn tịt.

Đường Tường liếc nhìn Vu Nhân Kiệt: "Hồi bằng tuổi con nó anh cao bao nhiêu?"

Vu Nhân Kiệt: "Hồi đó ai quan tâm chiều cao, no bụng là được rồi. Nếu không phải vì thằng em anh ăn như hạm, ăn bao nhiêu cũng không no thì chắc anh còn cao thêm 5cm nữa."

Đường Tường: "..."

Vu Tấn Dương không muốn nghe bàn về chiều cao của mình, cúi đầu vào bàn học, nói giọng ấm ức: "Mẹ đừng đón con nữa, chỉ qua một con đường thôi, con tự về được."

Đường Tường chợt nhớ đến mẹ của Diệu Gia gặp ở chợ, liền đến xoa đầu con trai hỏi: "A Dương, con có muốn học nhảy hiphop không?"

Vu Tấn Dương học nhảy hiphop để cao lên, còn Lý Anh Kiều học hát là để cống hiến cho nhân loại, ít nhất cô bé nghĩ vậy. Trước cửa tiệm băng đĩa gần Tiểu Họa Thành, cô không còn chạy về nhà như khỉ nữa, mà ngồi xổm trước cửa hàng nghe nhạc, rồi dùng tiền ăn sáng mẹ cho, mỗi ngày bớt một cái bánh bao, nửa tháng sau cô có thể mua một cuộn băng.

Lúc đó có quá nhiều ca sĩ nổi tiếng, cô không biết chọn ai, Châu Kiệt Luân đã nổi tiếng khắp nơi nên cô quyết định học theo anh! Vì anh ấy nổi nhất! Cô muốn biểu diễn trong đêm nhạc năm mới.

Buổi tan học hôm ấy, hoàng hôn Tiểu Họa Thành vẫn treo trên đỉnh núi, ánh nắng bao trùm cả vùng ngoại ô.

Lớp 4/2 Tiểu Họa Thành cuối cùng cũng đến giây phút thay đổi chỗ ngồi, Lý Anh Kiều vừa định quay lại nói lời tạm biệt chân thành với Vu Tấn Dương thì thấy đối phương đã thu dọn đồ đạc sạch sẽ, háo hức đón chào bạn ngồi cùng mới.

Lý Anh Kiều lập tức nhíu mày, trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt đầy giận dữ cho đến khi cô giáo nói mọi người ngồi yên rồi bắt đầu đọc thứ tự chỗ ngồi mới.

Cô như bị lên dây cót, người quay lại, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, nhưng mắt vẫn liếc nhìn Vu Tấn Dương đầy giận dữ.

Vu Tấn Dương không thèm để ý, coi như không thấy.

Lý Anh Kiều lấy khuỷu tay đâm mạnh vào cậu, mắt vẫn cứ liếc nhìn, như muốn xuyên thủng cậu.

Vu Tấn Dương hai ngày nay tập nhảy hiphop đau nhừ người, bị cô đâm một cái, ngực càng đau nhói, cậu hít một hơi, cuối cùng không nhịn được nữa: "Đừng ồn nữa, được không?"

Lý Anh Kiều nghe vậy: "Cậu ghét tôi?"

Cậu không nói, mím môi quay lại nhìn lên bục giảng. Giáo dục gia đình không cho phép cậu nói lời quá tuyệt tình, nhưng im lặng còn hơn lời nói, Lý Anh Kiều cũng không quan tâm cậu có ghét mình không.

Nhóc con.

Trong mắt cô, Vu Tấn Dương nhỏ hơn cô nhiều như vậy giống như kiến nhổ nước bọt, voi lớn chẳng thèm bận tâm.

"Vu Miêu Miêu, sau này nếu bị thằng lớp 5 to lớn kia bắt nạt cũng đừng tìm tôi." Lý Anh Kiều khịt mũi nói, "Mèo con vô ơn."

"Lý Anh Kiều," cậu quay lại nhìn cô, "Cậu đã nghĩ sẽ học trường cấp hai nào chưa? Với thành tích hiện tại, cậu không thể thi đậu trường Thực Nghiệm đâu. Chẳng lẽ cậu muốn vào trường cấp hai Tiên Thành?"

Giáo dục ở Phong Đàm rất lạc hậu, dù sao cũng chỉ là một thị trấn nhỏ nằm ở rìa bản đồ, ngoài phong cảnh đẹp, không khí trong lành thì chẳng có gì đáng nhớ. Hầu hết trường học được xây dựng chỉ để phục vụ giáo dục bắt buộc, không có bất kỳ ưu tiên nào về tài nguyên giáo dục, toàn huyện chỉ có hai trường trọng điểm - trường Thực Nghiệm (cấp hai) và trường Phong Đàm (cấp ba), ngoài ra trường cấp hai, cấp ba khác về cơ bản chỉ để trẻ em hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc.

Vu Tấn Dương rõ ràng đang dồn hết sức để vào trường Phong Đàm. Nhưng trường Phong Đàm là trường trọng điểm cấp tỉnh duy nhất của Nam Lai, muốn vào trường Phong Đàm, không chỉ phải cạnh tranh với học sinh địa phương, mà còn phải đấu với học sinh mười ba huyện khác. Và Tiểu Họa Thành chưa từng có học sinh nào thi đậu trường Đàm, chưa từng có ai.

Lý Anh Kiều chưa bao giờ nghĩ đến việc vào trường Phong Đàm, mẹ cô không bao giờ yêu cầu thành tích, chỉ cần cô lớn lên vui vẻ khỏe mạnh.

Cô liếc nhìn Vu Tấn Dương, khinh khỉnh: "Mặc kệ tôi đi, lo cho con chim nhỏ của cậu trước đi, sau này, trong giờ học muốn đi vệ sinh cũng không có ai giơ tay hộ đâu nhé!"

Vu Miêu Miêu nhút nhát như vậy, không ngồi cùng cô xem cậu làm sao.

Vu Tấn Dương: "........."

Cậu thề, nếu nói thêm một chữ với cô, cậu sẽ tự cắt lưỡi.

Lý Anh Kiều vì cao nên được xếp ngồi cùng Cao Điển trong đội cờ ở bàn cuối. Vu Tấn Dương cùng Trịnh Diệu Gia, cũng nhỏ con, chuyển lên bàn đầu. Lương Mai dường như không muốn trộn lẫn mấy đứa trẻ Tiểu Họa Thành vào tập thể, chỗ ngồi cũng xếp theo cặp. Trịnh Diệu Gia tính cách hoàn toàn trái ngược Lý Anh Kiều, cô bé nói chuyện nhỏ nhẹ, có đôi khi Vu Tấn Dương không nghe rõ, phải tập trung lắm mới hiểu.

"Tối nay Kiều Kiều định đi xâm nhập Cảng Điên, cậu biết không?" Trịnh Diệu Gia che miệng nói với cậu.

Cảng Điên là con phố sâu nhất Tiểu Họa Thành, tối tăm, vắng vẻ. Khe đường đá xanh thấm đẫm mùi tanh của sông, rêu xanh ẩm ướt bám đầy chân tường, cả con phố từ đầu đến cuối toát lên khí lạnh khiến người sống run sợ. Cảng Điên trong miệng người lớn Tiểu Họa Thành là lời dọa nạt: "Không ngủ ngoan sẽ bị người điên ở Cảng Điên bắt đi rồi nhốt lại!"

"Cậu ấy định làm gì?" Vu Tấn Dương hỏi.

"Hôm trước, có người điên từ Cảng Điên chạy ra cướp bánh đường ở quán bà Xuân Trân, bà bị đẩy ngã, gãy xương cụt nên mấy hôm nay phải nằm viện, toàn là dì Lý mang cơm cho bà nên Kiều Kiều định tối nay đến đòi tiền." Trịnh Diệu Gia đầy khâm phục, "Cô ấy đúng là thần hộ mệnh của Tiểu Họa Thành."

"Nói trước nhé, đừng nhìn tôi cao thế này, tôi là trẻ con đấy! Học lớp bốn trường Tiểu Họa Thành! Tôi có thẻ học sinh! Nếu dám đánh tôi, mẹ tôi sẽ không tha cho đâu!" Không biết có tác dụng không, Lý Anh Kiều hét to vào con hẻm vắng lặng, "Ha! Nghe rõ chưa!"

Hẻm vắng tanh, không một bóng người.

"Nói! Nghe rõ chưa!" Cô lại hét một tiếng, không biết đang dọa ai, khi quay đầu lại, thấy cậu bạn cùng bàn cũ khó ưa đang xách hai túi rác đi về phía thùng rác.

Tiểu Họa Thành lúc đó chưa phân loại rác, mọi người đều đổ rác ở bãi rác gần Cảng Điên, rau thối, pin gỉ, khăn giấy vứt lẫn vào nhau, để mặc cho thối rữa, ruồi nhặng ngửi thấy cũng mềm hết cả chân, nên ít ai đến đây trừ những người đi đổ rác mỗi ngày.

Lý Anh Kiều lúc này thấy Vu Tấn Dương như chiếc đồng hồ cát vừa lật ngược, không kịp lật lại. Để không mất mặt trước đàn em cũ, cô lạnh lùng nhìn cậu, rồi oai vệ bước vào Cảng Điên.

Hai giây sau.

"A— a—!"

Một tiếng thét xé toạc bầu trời yên tĩnh Tiểu Họa Thành, tiếp theo là tiếng chó sủa ầm ĩ từ trong hẻm.

"Gâu gâu gâu gâu!"

Rồi Vu Tấn Dương thấy đồng chí Xe Tăng chạy ra từ trong hẻm với tốc độ tên lửa, lần đầu tiên cậu chứng kiến tốc độ bứt phá của Xe Tăng trong tuyệt cảnh, đến chó còn không đuổi kịp.

Miệng cô hét lớn—

"Vu Miêu Miêu!! Cứu tôi!!"

Cô sợ chó nhất nhất nhất trên đời!

Lần đầu đòi nợ thất bại nhưng Lý Anh Kiều không nản, lần thứ hai cô đã trang bị toàn thân, mang găng tay, bảo vệ đầu gối, mũ bảo hiểm mẹ cô đội khi đi xe máy, và mồi nhử - Vu Miêu Miêu.

"Cậu vào trước, tôi theo sau." Lý Anh Kiều đầy khí thế.

"Tại sao lại là tôi vào trước." Vu Tấn Dương bỏ tay vào túi quần, tỏ ý cô mà không vào, cậu cũng không.

"Theo sau đó, cậu không hiểu à? Cậu vào rồi tôi sẽ vào ngay."

Vu Tấn Dương thẳng thừng: "Lý Anh Kiều, tôi có lòng tốt đi cùng cậu mà cậu lại lấy tôi làm đệm thịt à?"

Lý Anh Kiều "hử" một tiếng, không biết học giọng điệu này ở đâu: "Nói vậy nghe đau lòng quá."

Vu Tấn Dương vừa định nói, Lý Anh Kiều không giả vờ nữa, lạnh lùng: "Vào hay không? Cứng đầu à?"

Vu Tấn Dương: "...Tôi chạy không nhanh bằng cậu, bị chó cắn thì sao."

Lý Anh Kiều: "Tiêm vắc-xin chứ sao."

Vu Tấn Dương không chần chừ, quay người bỏ đi.

Lý Anh Kiều "bịch" một cái chặn chân vào tường, không cho cậu đi, Vu Tấn Dương cũng là người cứng đầu. Thỉnh thoảng mùi thối rữa từ bãi rác bay tới, khiến cả hai không nhịn được bịt mũi, cuối cùng hai người vừa bịt mũi vừa chặn đường, không ai chịu nhường. Đằng này hai người đang giằng co thì trong hẻm vắng lặng vang lên tiếng động - đầu tiên là tiếng dép lê, sau đó là tiếng sột soạt như đang lục túi ni lông.

Hai người lén thò đầu nhìn—

Người điên đầu tóc rối bù, tay trái nắm nửa miếng bánh sinh nhật mốc meo của đứa trẻ nào đó, tay phải cầm một con cá vàng chết, vừa cắn bánh vừa nhai cá rồi nuốt chửng, khóe miệng còn dính vết máu loang lổ, toàn thân gần như không có chỗ nào lành lặn, ngón chân co quắp trên đất, thỉnh thoảng dùng ngón cái gãi mu bàn chân.

Phát hiện ánh mắt hai đứa trẻ, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, trong giây lát, bỗng nhe răng cười, kẽ răng đen nhẻm dính vết máu bẩn, còn mắc vảy cá.

"Trời ơi!"

Lý Anh Kiều quay đầu bỏ chạy.

Vu Tấn Dương cũng choáng váng, nhưng cậu choáng hơn khi thấy Lý Anh Kiều chạy một đoạn rồi quay lại như quên thứ gì đó, ôm chặt lấy chân cậu, bế cậu đi.

Vu Tấn Dương: "………………"

Lần đầu tiên trong đời, cậu lục tìm từ ngữ tục tĩu trong đầu.

Ông nội ơi.

Bao giờ mới cao lên đây?!

***

Tối hôm đó, Lý Anh Kiều trở về cửa hàng tạp hóa vẫn còn chưa hồi hồn, cứ ôm chặt lấy eo Lý Thư Ly không chịu buông ra, ngay cả khi mẹ nấu ăn cũng bám theo không rời.

Lý Thư Ly mấy ngày nay vừa phải lái xe vận chuyển đồ lạnh cho trường vừa phải mang cơm đến bệnh viện cho bà Xuân Trân, bận rộn đến mức quay cuồng, không có nhiều thời gian để ý đến con gái. Bà chỉ vội vàng dỗ dành đôi câu rồi bảo cô ra trông cửa hàng.

Lý Anh Kiều vừa bật TV được chừng hai phút thì có khách vào. Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, ăn mặc bảnh bao, phong cách hiếm thấy ở Tiểu Họa Thành, ngoài chú Vu thỉnh thoảng mặc như vậy, còn lại đàn ông trung niên ở đây thường chỉ mặc áo ba lỗ, quần đùi và dép lê. Ông gọi cô mua một bao thuốc, loại ít người mua thường ngày.

Lý Anh Kiều nhanh nhẹn lấy bao thuốc trên kệ đưa cho ông. Người đàn ông mỉm cười hiền hậu: "Mẹ cháu đâu?"

Lý Anh Kiều hướng cằm về phía gian bếp nhỏ phía sau nhà kho: "Đang nấu cơm cho cháu."

Người đàn ông nhanh chóng rút tiền từ ví trả cho cô, hỏi tiếp: "Cháu học lớp mấy rồi?"

"Bốn..." Lý Anh Kiều nghi ngờ nhìn chằm chằm vào ông ta, "Chú hỏi nhiều thế làm gì?"

Người đàn ông cười: "Chú còn biết cháu tên Lý Anh Kiều, biệt danh là Xe Tăng, phải không?"

Lý Anh Kiều nhìn khuôn mặt vuông vức, chỉn chu của người đàn ông lạ mặt, lòng dâng lên nghi vấn. Cô chăm chú nhìn thẳng vào ông ta: "Chú là ai?"

Người đàn ông đột nhiên đưa ngón tay lên môi: "Suỵt... Đừng để mẹ cháu nghe thấy."

Bình luận