LiteRead

Tiểu Niên Tiểu Nguyệt - CHƯƠNG 6

Chương 6

Lý Anh Kiều đúng là miệng quạ.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc lớp học nhảy hiphop, Vu Tấn Dương bị chặn lại trong một con hẻm cách Tiểu Họa Thành năm mươi mét. Đường Tường và Vu Nhân Kiệt đang đi xem phim nên cậu bé chậm rãi bước về nhà một mình. Đúng lúc ấy, cậu đụng mặt hai anh em to con lớp năm từ tiệm game đối diện hẻm bước ra. Vừa nhìn thấy cậu, chúng như mèo thấy chuột, điên cuồng lao tới, chặn cậu vào góc tường từ hai phía.
"Vu Tiểu Miêu", Sử Hiểu Bắc to lớn, lực lưỡng, dùng cánh tay như gọng kìm sắt vòng qua cổ Vu Tấn Dương, siết chặt cậu dưới nách mình, còn ra vẻ côn đồ dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào má cậu, "Gần đây còn tiền tiêu vặt không? Anh em bọn tao đang hơi kẹt"
Vu Tấn Dương bị ép sát vào bức tường gạch đầy rêu, mùi tanh nồng xộc lên, lưng cậu lạnh toát. Cậu vốn đã bực bội, ngày nào cũng hết họp ban cán sự lớp lại đến họp đội thiếu niên, giờ học xong còn phải đi học nhảy để cao lên, bận rộn như con quay. Thi thoảng đi một mình lại bị chặn đường sỉ nhục thế này. Cậu bực mình không chịu nổi, nghĩ đến đây, nắm đấm trong túi quần đã bất giác siết chặt.
Chết thì chết!
Nắm đấm vừa định tung ra, thì từ ngoài hẻm vang lên một giọng nói to, rõ, quen thuộc: "Sử Béo! Mày lại bắt nạt bạn cùng bàn của tao đúng không!"
Vu Tấn Dương chưa kịp phản ứng thì Sử Hiểu Bắc đã bị ai đó đập mạnh vào gáy. Hắn ta vô thức buông Vu Tấn Dương ra, đầu óc ong ong quay lại, quả nhiên thấy cô bé lớp bốn, cao ngang ngửa hắn, đang cầm một cây cán bột. Không chơi đẹp, lại còn mang vũ khí!
"Mày làm gì thế!" Sử Hiểu Bắc ôm gáy, cố lý sự với cô bé, "Tao với Vu Tiểu Miêu chỉ đang tâm sự chút tình cảm, mày đánh tao làm gì!"
"Đừng tưởng tao ngu! Cướp tiền của cậu ấy chứ gì!" Lý Anh Kiều vung cây cán bột gõ lên trán hắn, không mạnh lắm, nhưng cũng đủ khiến hắn đau điếng, "Lần sau tao còn thấy mày đòi tiền cậu ấy thì tao thề sẽ dùng cán bột đập cho mày nở hoa trên trán để mẹ mày khâu lại còn không nổi!"
Sử Hiểu Bắc, học sinh to con nhất trường Tiểu Họa Thành, không phục trước lời đe dọa của Lý Anh Kiều. Hắn ôm trán, nghiến răng nghiến lợi: "Lý Anh Kiều! Tao thấy mày đúng là thấy hổ không gầm tưởng là hello kitty à! Mày có tin tao đập mày thật không!"
Vu Tấn Dương bị kẹt giữa lằn ranh, lên tiếng "Này" nhưng chẳng ai để ý. Cậu định nói mình với cô bé này không thân lắm, Sử Hiểu Bắc đừng làm khó cô ấy. Nhưng đúng lúc đó, từ cuối hẻm bất ngờ vang lên một tiếng quát quen thuộc: "Mấy đứa kia! Làm gì đó!"
Hai anh em Sử Hiểu Bắc ngoảnh lại, thấy dưới ánh đèn đường ở đầu hẻm có bóng dáng một người phụ nữ kéo dài như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ đang lao thẳng về phía chúng: "Làm gì! Bắt nạt học sinh lớp nào!"
Lý Anh Kiều tai thính, lập tức hét to: "Cô Lương! Bọn em là học sinh lớp cô! Hai anh em Sử Béo đòi tiền Vu Miêu Miêu!"
"Cái gì! Đồ quỷ sứ! Dám cướp tiền!? Lại đây, lại đây, cho đi đời bây giờ!" Từ xa, tiếng Lương Mai giậm chân trên nền đá xanh vang "cộp cộp cộp", như tiếng sấm rền trong mây mùa hè, chưa thấy người đã nghe tiếng.
Trong hẻm có một đoạn rất tối, chưa kịp để Lương Mai bước tới, Sử Hiểu Bắc tranh thủ khoảng trống vội thanh minh: "Cô! Không phải! Bọn em không có! Bọn em chỉ mượn Vu Tiểu Miêu ít tiền tiêu vặt thôi."
Lý Anh Kiều lại vung cán bột gõ lên trán hắn: "Tiền ‘mượn’ lần trước mày trả chưa!"
"Trả, trả, mai trả ngay!" Sử Hiểu Bắc nói xong, lập tức kéo em trai bỏ chạy, bước chân loạng choạng. Chẳng biết từ đâu bay tới một chiếc giày cao gót, "keng" một tiếng, đập trúng cột điện ngay trước mặt hắn. Hắn dứt khoát buông tay em trai ra, chân như bôi dầu, chạy biến mất tăm.
Giây tiếp theo, Lương Mai đã tập tễnh bước tới trước mặt Lý Anh Kiều và Vu Tấn Dương, nhìn hai đứa từ đầu đến chân, giọng trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày, không nhanh không chậm nói: “Thôi được rồi, tôi đưa hai đứa về nhà.”
Nhưng lúc này, khi bóng dáng cô hoàn toàn lộ ra dưới ánh trăng, Lý Anh Kiều và Vu Tấn Dương đều sững sờ.
Hai đứa nhìn nhau, không ai ngờ được sẽ thấy một cô Lương Mai như thế này – người giáo viên luôn khắt khe với vệ sinh lớp học, đến khe cửa sổ cũng phải dùng tay kiểm tra, vậy mà giờ đây, Lương Mai đứng chân trần trên nền đá xanh, một tay xách chiếc giày cao gót đã gãy gót, tay kia cố vuốt lại mái tóc rối bù. Mái tóc bình thường luôn được chải chuốt gọn gàng, sáng bóng nhưng lúc này, trông như vừa chui ra từ ổ gà, cổ áo sơ mi lệch lạc, váy ướt sũng, nước nhỏ tong tỏng xuống đất, chỉ chốc lát đã tạo thành một vũng nước dưới chân.
Hai đứa trẻ nhìn nàng chằm chằm, không chớp mắt.
Lương Mai nhận ra mình mất phong độ, không nói gì thêm: “Hai đứa có sao không? Không sao thì tôi đưa về. Mai tôi sẽ tìm cô chủ nhiệm của Sử Béo.”
Trên đường về, hai đứa trẻ cứ ba bước lại ngoảnh đầu nhìn Lương Mai đạp xe điện phía sau, hộ tống chúng. Lương Mai bị nhìn đến phát bực, quát: “Nhìn gì mà nhìn! Lúc cô đi xe thì bị ngã xuống mương, muốn cô biểu diễn lại cho xem à?”
Bị quát, hai đứa đành cúi đầu, lầm lũi đi tiếp, cho đến khi ngang qua một tiệm thuốc.
Lý Anh Kiều liếc nhìn, Vu Tấn Dương cũng nhìn theo, như đoán được ý cô bé: “Để tôi mua.”
Nói xong, cậu chạy thẳng vào tiệm thuốc. Phía sau, Lương Mai không nhịn nổi, gào lên: “Thằng nhóc chết tiệt! Lại chạy đi đâu nữa!”
Đến khi hai đứa trẻ bôi thuốc xong cho Lương Mai đang im lặng trên chiếc xe điện thì đụng mặt Đường Tường và Vu Nhân Kiệt vừa từ rạp chiếu phim trở về Tiểu Họa Thành. Nghe Lương Mai kể lại sự việc, Đường Tường kéo cậu bé và Lý Anh Kiều sang một bên: “Lên nhà đi, mẹ xử lý vết thương cho con. Còn cô Lương, cô ướt thế này mà đạp xe về dễ cảm lắm, để tôi lấy cho cô bộ quần áo sạch.”
Lương Mai biết Đường Tường chắc đã đoán ra chuyện, cười gượng, không giấu giếm thêm: “Được, cảm ơn hai người.”
Nàng không thấy có gì đáng xấu hổ, lỗi không phải ở nàng. Với lại, nàng đã quyết rồi, sáng mai sẽ đến văn phòng hiệu trưởng nộp đơn xin nghỉ việc. Công việc vớ vẩn này, ai thích thì làm!
Vu Tấn Dương cảm thấy vạt áo mình bị kéo nhẹ. Lý Anh Kiều nháy mắt với cậu. Cậu ngơ ngác, không hiểu ý cô bé, nhưng Lý Anh Kiều, với đôi mắt tinh tường và già trước tuổi, đã nhận ra áp lực trong ánh mắt của người lớn và sự lặng lẽ muốn nói lại thôi của cô Lương Mai.
— Cô Lương tuyệt đối không phải ngã xuống mương.
Đến ngã rẽ đường Xuyên Minh, Lý Anh Kiều vỗ vai Vu Tấn Dương, ra vẻ người lớn: “Miêu Miêu, cô Lương giao cho cậu nhé. Tôi về đây, mẹ tôi đang đợi.”
Vu Tấn Dương nhìn cô bé hồi lâu, định nói lời cảm ơn vì cô ra tay giúp đỡ, nhưng hai chữ ấy như lông tơ vô tình nuốt phải, dù ở ngay miệng cũng không sao thốt ra. Cậu ngập ngừng một lúc, rồi lại hỏi: “Lý Anh Kiều, cậu nghĩ xong chưa, định học cấp hai ở đâu?”
Lý Anh Kiều trợn mắt thật to: “Vu Miêu Miêu, cậu phiền quá đấy! Hỏi thêm lần nữa, tôi tưởng cậu thích tôi thật!”
Vu Tấn Dương ngớ người: “Hả?”
Chưa kịp nói gì thêm, Vu Nhân Kiệt từ phía sau bước tới, ôm đầu cậu kéo đi, như sợ hai đứa nói thêm gì nữa.
Đường Tường dẫn Lương Mai lên nhà thay quần áo. Hai bố con dưới ánh đèn đường vàng vọt ở đường Xuyên Minh, chậm rãi như ốc sên bước về nhà. Vu Nhân Kiệt xoa đầu cậu, nói: “Cô Lương có thể sẽ ở nhà mình một lúc, hai bố con ta đi dạo thêm chút rồi về.”
Vu Tấn Dương gật đầu, nửa hiểu nửa không, vẫn còn nghĩ về câu hỏi của Lý Anh Kiều, ngẩng đầu hỏi: “Bố, thích là gì? Sao Lý Anh Kiều lại nói con thích cô ấy?”
Ông Vu Nhân Kiệt dừng bước, lần đầu nghiêm túc nói với cậu: “Trước tiên, thích là chuyện rất nghiêm túc. Không được nói bừa, Lý Anh Kiều là cái miệng nói toạc móng heo, gì cũng nói được, đối với người lớn cũng chẳng ra lớn nhỏ. Con không được học theo cô ấy.”
Vu Tấn Dương gật đầu.
“Thứ hai, ở tuổi các con thì làm gì có chuyện thích với không thích, cùng lắm là chút tình bạn thanh mai trúc mã. Lên cấp hai, cấp ba, con sẽ hiểu thứ tình cảm này chẳng là gì. Với lại, với thành tích của cô ấy, hai đứa khó mà học cùng trường cấp hai. Vài năm không gặp thì các con cũng chẳng khác gì người lạ. Dù lên cấp ba con có thích ai thì đó cũng chỉ là cảm xúc mơ hồ. Trước khi mọi thứ rõ ràng, nói chuyện này còn quá sớm. Nên bố mẹ kiên quyết phản đối yêu sớm. Lý Anh Kiều cũng không ngoại lệ, dù bố có chui vào quan tài, cô ấy vẫn nằm trong danh sách đen của bố.”
Vu Tấn Dương gật đầu lia lịa, tỏ vẻ trung thành: “Bố, yên tâm, con tuyệt đối không thích cô ấy! Bố chết, con cũng không thích cô ấy đâu.”
“…”
Vu Nhân Kiệt xoa đầu cậu: “Được rồi, con trai ngoan. Về nhà thôi, bố nấu cho con bát mì. À, hôm nay học nhảy gì rồi?”
Vu Tấn Dương nhảy lên hai bước: “Popping—như thế này, thế này.”
Nói xong, cậu nhanh chóng biểu diễn cho bố xem hiệu quả của buổi học trăm tệ, sợ bố nghĩ lãng phí, cậu nhảy rất nhiệt tình - cổ tay nhấc lên, như có dòng điện chạy từ đầu ngón tay, lướt qua khuỷu tay, im lặng trườn đến xương bả vai. Giây tiếp theo, “cạch” một cái, cậu đứng khựng lại, rồi các khớp xương toàn thân rung lên từng nhịp, linh hoạt và điêu luyện.
Vu Nhân Kiệt bất giác thấy cậu con trai mười tuổi bắt đầu có góc cạnh, trêu: “Đẹp trai! Dáng này trông cũng ra gì đấy. Con trai, muốn học gì nữa không? Đàn piano thế nào?”
Vu Tấn Dương lắc đầu nguầy nguậy.
Vu Nhân Kiệt cười lớn, ôm vai cậu bước về nhà: “Về thôi! Mẹ chắc sốt ruột rồi! À, mẹ hôm nay vừa làm tóc, con vào nhớ khen vài câu. Vừa nãy bận xử lý chuyện của các con nên con chẳng để ý mẹ đổi kiểu tóc, đúng không? Mẹ mắng cả đường, bảo xấu lắm, tối nay chắc mất ngủ, phải uống thuốc ngủ! Con mau dỗ mẹ vài câu.”
“Được ạ!”
Lý Anh Kiều trằn trọc mãi không ngủ được, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện—gã điên đầy máu ở Cảng Điên; cô Lương Mai rõ ràng không phải ngã xuống mương; rồi còn người đàn ông mua thuốc lá hôm qua, dù cô hỏi thế nào, ông ta cũng chẳng nói gì, chỉ cười hoàn hảo: “Thế này, mai tan học, chú sẽ đợi cháu ở tiệm trà sữa cạnh cổng sau trường, chú mời cháu ăn rồi mình nói chuyện, được không?”
Hôm đó, cô bé cố ý đến tiệm trà sữa trước để thăm dò, phòng trường hợp có tình huống khẩn cấp cô còn tìm đường chạy trốn. Cô quá tò mò. Kết quả, lại đúng lúc thấy Vu Miêu Miêu bị Sử Béo chặn trong hẻm. Nhưng sao cô Lương Mai hôm nay lại về muộn thế? Bình thường nàng luôn tan làm đúng giờ.
Chiều tối hôm sau, khi chuông tan học vừa reo thì Lý Anh Kiều đã xuất hiện ở tiệm trà sữa cổng sau. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, chiếu nghiêng trên sàn. Cô bé cắn ống hút, mắt lướt qua dòng người nhưng không thấy người đàn ông mua thuốc hôm qua. Đến khi tiệm vắng tanh, học sinh được phụ huynh đón hết, tiệm trà sữa trở lại yên tĩnh thì lúc này, ở ngã tư bên cạnh, một chiếc xe van (*) đen chậm rãi dừng lại, cửa hông tự động mở ra. Người đàn ông ngũ quan cân đối bước xuống, vẫn vest chỉnh tề, giày da bóng loáng, ánh mắt ôn hòa mỉm cười với cô, giơ tay ra hiệu cô lại gần.
(*) xe van: là một loại xe phổ biến ở Trung Quốc. Đây là loại xe đa dụng nhỏ gọn, thường có thiết kế hình hộp, với không gian bên trong rộng rãi, phù hợp để chở người hoặc hàng hóa. Thân xe hình hộp, kính thường dán kín, thường có ghế sau tháo rời để tăng không gian.
Người đàn ông không ngờ cô bé không những không ra, chẳng biết cô nói gì với nhân viên mà giây sau nhân viên khóa luôn cửa tiệm.
Nhân viên nhận ra Lý Anh Kiều, hai người nấp sau quầy, vừa báo công an vừa nói: “Cháu chắc người này là kẻ xấu à?”
Lý Anh Kiều gật đầu: “Cô nhìn biển số xe kìa, xe cũ rích mà biển số mới tinh, lấp lánh. Cậu cháu bảo loại xe này thường là xe ăn trộm hoặc hay thay biển giả. Với lại, kính xe dán kín mít, không thấy bên trong. Cậu cháu nói xe van kiểu này thường tháo ghế sau, để trói người. Còn bánh xe, sao lắm bùn thế? Không đáng ngờ à?”
Đúng thật, mấy hôm nay không mưa, bánh xe không thể dính nhiều bùn vậy, trừ phi ông ta ở trên núi. Nhưng người ăn mặc thế này, khó mà ở trên núi. Tiểu Họa Thành đã là ngoại ô, trên núi chỉ còn người già ở lại. Nhân viên bán tín bán nghi, nhưng vẫn báo công an trước, lỡ là người tốt thì cùng lắm là bù hai cốc trà sữa.
Năm phút sau, công an khu vực đến, kiểm tra ngay camera ở ngã tư. Hồi đó camera hiếm, ở ngoại ô lại càng ít. Chiếc xe lạ xuất hiện ở khu vực nông thôn thành thị thế này đúng là đáng nghi. Hơn nữa, rất khéo, xe đó tránh đúng góc camera, điều này càng tăng độ nghi ngờ vì xe bình thường không cố ý tránh góc quay.
Một tuần sau, chiếc xe bị công an lần theo dấu vết bắt được, bên trong xe có Cao Điển, người chiều hôm đó vì nghe lời dụ dỗ muốn đến Thâm Quyến tìm bố mẹ mà bị trói lên xe.
“Trời ơi, Kiều Kiều lần này ghê gớm thật!” Đường Tường đang ăn tối không kìm được kể với hai bố con về tin tức lớn ở Tiểu Họa Thành, “Cửa tiệm tạp hóa nhà Lý Thư Ly bị người ta giẫm nát ngưỡng cửa vì ngày nào cũng có phóng viên đến phỏng vấn. Báo Phong Đàm đăng trang nhất toàn tin về Kiều Kiều, dù dùng tên giả nhưng người Tiểu Họa Thành biết ‘Tiểu Phương’ chính là Kiều Kiều. Lần này cô bé đúng là anh hùng nhỏ của Tiểu Họa Thành.”
Tối đó, Cao Điển, người bị nhịn đói cả tuần, được ông bà nội dìu đến, xách theo một sọt khoai lang sấy. Hai ông bà gầy như que củi, run rẩy quỳ sụp trước Lý Thư Ly.
“Thư Ly! Chị nuôi được đứa con gái tốt! Cảm ơn chị! Lần này thật sự cảm ơn Kiều Kiều, không thì chúng tôi không biết ăn nói sao với bố mẹ thằng bé!”
“Nếu sau này không chê, để Cao Điển làm trâu làm ngựa cho Kiều Kiều! Nhất định trả ơn này!”
Lý Thư Ly tức sôi máu, định đóng cửa đánh cho cô bé một trận, cây cán bột đã cầm sẵn, siết chặt rồi lại thả. Nhìn lưng hai ông bà còng gập, khô quắt như hai cọng rơm rỗng, đỡ thế nào cũng không thẳng. Bà không nỡ đánh ân nhân của họ trước mặt họ, lòng cũng chua xót.
Cao Điển có lẽ đói đến ngẩn ngơ, ngồi xổm dưới đất, mắt vô hồn.
Lý Anh Kiều bước tới: “Mau đỡ ông bà về đi, mẹ tôi sắp đánh tôi rồi.”

Bình luận