LiteRead

Tô Uyển - CHƯƠNG 1

Chương 1

1.

 

Sau một giấc ngủ, ta đã trọng sinh.

 

Kiếp trước, ta vốn là đích nữ của Trấn Bắc Hầu phủ, sống trong nhung lụa, kiêu ngạo bộc trực.

 

Năm ta mười lăm tuổi, phụ thân nhậm chức trở về, mang theo ngoại thất mà ông sủng ái cùng với thứ nữ do bà ta sinh ra.

 

Ông bất chấp sự phản đối của mọi người, kiên quyết đưa ngoại thất vào phủ, hoàn toàn không để tâm đến thể diện của mẫu thân ta.

 

Mẫu thân ta xuất thân danh gia vọng tộc, cả đời hiền hòa nhân hậu, nào đã từng thấy những thủ đoạn tầm thường và bỉ ổi như vậy.

 

Bà bị ngoại thất hành hạ, liên tục phải chịu đựng âm mưu và hãm hại, nhưng lại không nắm được bất kỳ chứng cứ nào.

 

Dần dần, bà uất ức thành bệnh, cả ngày chìm trong nước mắt, mờ mịt và đau khổ.

 

Cho đến một ngày, trong một tai nạn bất ngờ, mẫu thân ta trượt chân ngã xuống nước, cuối cùng không qua khỏi.

 

Vậy mà người phụ thân tốt của ta lại vui mừng khôn xiết khi mẫu thân ta c h ế t.

 

Ông vội vã nâng ngoại thất lên làm chính thê, tự nhận mình là người đa tình bẩm sinh, không ngại bị người đời chê cười.

 

Ông yêu ai yêu cả đường đi lối về, trong mắt chỉ có mỗi thứ nữ, xem nàng như viên minh châu quý báu, còn ta thì bị ông soi xét đủ đường, làm gì cũng không thuận mắt.

 

Lúc ấy, ta còn nhỏ dại, lòng không chút mưu mô, không hiểu được những dây dưa bẩn thỉu và thấp hèn giữa họ, chỉ biết rằng, trong chớp mắt, ta đã mất đi mẫu thân và cả sự yêu thương, bị thứ nữ cướp hết hào quang, trở thành một kẻ đáng thương không ai ngó ngàng.

 

Nỗi uất ức này, làm sao ta có thể nuốt trôi?

 

Trong buổi tiệc vui của phụ thân, ta làm ầm lên, mắng ông sủng thiếp diệt thê, là một kẻ bạc tình hết chỗ nói.

 

Ta phanh phui thân phận của ngoại thất, xé rách lụa là trên người bà ta, dùng móng tay cào rách mặt bà ta.

 

Thứ nữ xông lên, bị ta đạp một cái văng ra, phần eo đập vào góc bàn, đau đến mức nước mắt giàn giụa.

 

Buổi tiệc hôm ấy, ta gây náo loạn đến trời đất đảo điên.

 

Nhưng kết quả, ta lại bị mọi người quay lưng.

 

Phụ thân tự tay viết thư đoạn tuyệt, đuổi ta ra khỏi nhà.

 

Không nơi nương tựa, ta tìm đến nhà vị hôn phu để dựa vào, nhưng bị thứ nữ cản đường.

 

Nàng ta ôm lấy eo, lắc lắc dáng người đầy kiêu ngạo, nép vào lòng vị hôn phu của ta, giọng thút thít khóc lóc.

 

“Tỷ tỷ, muội không cố ý cướp Thiếu Ngu ca ca của tỷ đâu, nhưng chúng muội thật lòng yêu nhau, xin tỷ tha thứ cho muội nhé?”

 

Nàng ta là loại phụ nữ đê tiện trời sinh, nói quỳ là quỳ, nằm sấp dưới chân ta, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

 

Giây tiếp theo, Thẩm Thiếu Ngu đau lòng ôm lấy nàng ta, quay người đẩy ta ngã xuống đất.

 

Ánh mắt nhìn xuống, không hề có chút thương xót nào, chỉ toàn là sự ghét bỏ vô tận.

 

“Tô Uyển, nàng làm loạn đủ chưa? Dĩnh Dĩnh lương thiện như vậy, tại sao nàng cứ phải ức hiếp nàng ấy mãi? Nàng có biết nàng đáng ghét đến mức nào không? Giờ nàng đã bị Hầu phủ đuổi đi, hôn ước của chúng ta đương nhiên cũng không còn giá trị nữa. Chỉ có Dĩnh Dĩnh mới là nương tử mà lòng ta nhận định. Còn nàng——”

 

Hắn ngập ngừng, hoàn toàn không lưu luyến chút tình cảm tuổi trẻ giữa chúng ta.

 

“Tô Uyển, nàng cứ tự sinh tự diệt đi, coi như chuộc tội cho bản thân.”

 

Thật nực cười! Ta có tội gì chứ?

 

Ta trời sinh quật cường, dù rơi vào bước đường này vẫn cố sống tiếp.

 

Nhưng Tô Dĩnh, làm sao nàng ta có thể hài lòng với chừng ấy?

 

Dưới sự chỉ đạo của nàng ta, một đám lưu manh phá nát cửa tiệm mưu sinh của ta, nhân dịp đêm mưa bắt ta vào miếu hoang, hành hạ suốt một đêm.

 

Sáng hôm sau, dưới cổng thành náo nhiệt, ta rách rưới không che nổi thân, thoi thóp, chịu đủ lời bàn tán chỉ trỏ của người qua đường.

 

Có người nhận ra thân phận của ta, báo cho Trấn Bắc Hầu đến đón.

 

Chưa đầy nửa khắc, phụ thân ta với khuôn mặt u ám xuất hiện, khi nhìn thấy ta, trong mắt chỉ có khinh bỉ và chán ghét.

 

“Người này không phải nữ nhi của ta!”

 

“Hầu phủ chỉ có một đích nữ, sắp gả cho tiểu tướng quân Thẩm gia. Loại đàn bà không biết liêm sỉ như vậy, cũng xứng nhắc đến Hầu phủ sao?”

 

Ông ta rút kiếm đâm xuyên qua thân thể ta, không chút do dự.

 

Thật sự tàn nhẫn.

 

Cận kề cái chết, chỉ còn lại nỗi không cam lòng.

 

Nỗi oan ức và căm hận mãnh liệt khiến ta không thể nhắm mắt.

 

Không ngờ, khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về năm mười lăm tuổi, vẫn là đích nữ Trấn Bắc Hầu phủ phong quang vô hạn.

 

Được sống lại một đời, ta nhất định bắt bọn họ trả giá!

2. 

 

Ngày hôm sau tỉnh dậy, nha hoàn Thúy Nhi vừa chải tóc cho ta, vừa ân cần dặn dò.

 

“Tiểu thư, hôm nay gặp lão gia, người nhất định phải kiềm chế tính tình. Năm đó khi lão gia rời phủ, người mới hai tuổi, thoắt cái đã hơn mười năm rồi, khó tránh khỏi có chút xa cách, người không thể cứ tùy tiện như trước được.”

 

Thúy Nhi từ nhỏ đã bên ta, luôn một lòng trung thành.

 

Lời dạy bảo này, quả thực là lời nói chân thành, nhưng lại không dễ nghe.

 

Ngay cả Thúy Nhi cũng có thể nghĩ thông suốt, vậy mà kiếp trước ta lại không hiểu, ngây thơ nghĩ rằng vì ta là con gái của phụ thân, nên ông nhất định sẽ yêu thương ta.

 

May mắn thay kiếp này, ta đã không còn ôm hy vọng.

 

“Thúy Nhi yên tâm, ta hiểu rồi! Mau đi tới chính sảnh thôi, mẫu thân và tổ mẫu đã chờ ở đó rồi!”

 

Lo lắng mẫu thân chịu ấm ức, ta vội vàng nhấc váy, đi thật nhanh.

 

Khi vòng qua hòn giả sơn, không để ý phía trước có người đi qua, ta không kịp tránh liền va thẳng vào.

 

“Ái da!”

 

Người kia như một bức tường đồng vách sắt, làm ta đâm vào đến choáng váng, đứng không vững nữa.

 

Còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy một tiếng hét giận dữ.

 

“Tô Uyển, sao lại là cô!”

 

“Cô lúc nào cũng bộp chộp như vậy, ta biết ngay, chỉ cần đụng phải cô thì nhất định không có chuyện tốt mà!”

 

Người đàn ông hai tay chống hông, khuôn mặt tuấn tú dài ra, rõ ràng chính là vị hôn phu của ta – Thẩm Thiếu Ngu.

 

Con trai độc nhất của Thẩm lão tướng quân, Thẩm Thiếu Ngu.

 

Ta và Thẩm Thiếu Ngu từ nhỏ đã có hôn ước, kiếp trước ta thích hắn, mặt dày bám theo hắn chạy khắp nơi, bị người ta chê cười là áp mặt nóng vào tảng băng lạnh.

 

Nhưng trái tim của một số người lại làm bằng băng, dù làm cách nào cũng không sưởi ấm được.

 

Tùy tiện gặp phải một con mèo hay con chó nào, hắn cũng đều bị cuốn đi.

 

Kiếp này sống lại, nếu ta còn lưu tình với hắn, vậy ta chính là tự làm nhục mình.

 

Ta im lặng đứng dậy, không nói lời nào, bước qua bên cạnh hắn, không thèm đáp lời.

 

Thẩm Thiếu Ngu lại không quen với điều này, hai tay xoa xoa đầy lúng túng, bĩu môi nói:

 

“Ta nói này Tô Uyển, lần này cô lại định giở trò gì? Đụng phải người khác mà không xin lỗi, cô có tin là ta…”

 

“Xin lỗi.”

 

“Gì… gì cơ?”

 

Thẩm Thiếu Ngọc suýt nghẹn lời, “Tô Uyển, cô nói…”

 

“Thẩm công tử!”

 

Ta không kiên nhẫn ngắt lời hắn, “Hôm nay phụ thân ta trở về, ta vội vàng đến tiền viện nghênh đón, nhất thời nóng vội đã va phải huynh, là lỗi của ta, ta xin lỗi.”

 

“Bây giờ, ta có thể đi được chưa?”

 

Ta không biểu lộ cảm xúc, hơi thở bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Thẩm Thiếu Ngu.

 

Thái độ hờ hững như vậy, hoàn toàn khác hẳn với trước kia.

 

Kiếp trước Thẩm Thiếu Ngu không ít lần oán trách, nói rằng mỗi lần gặp ta đều bị ta bám lấy, khiến hắn phiền muốn chết.

 

Vậy bây giờ, hắn nên hài lòng rồi chứ?

 

Thẩm Thiếu Ngu ngây ngốc nhìn ta, hồi lâu không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

 

Ta không thèm đôi co với hắn, quay lưng bước nhanh đi.

 

Vì đoạn trắc trở này, khi ta đến sảnh chính thì phụ thân đã an vị.

 

“Uyển Uyển, mau lại đây!”

 

Mẫu thân vẫy ta, kéo ta đến hành lễ với phụ thân.

 

“Phu quân, đây chính là Uyển Uyển, năm đó chàng đi, nó chỉ bé xíu, giờ đã là một cô nương xinh đẹp yêu kiều rồi!”

 

“Hừ!”

 

Lão nhân khẽ liếc qua, liền mở miệng quở trách.

 

“Biết hôm nay ta trở về, lại không sớm ra cửa nghênh đón, đủ thấy trong lòng không có người Phụ thân như ta rồi.”

 

“Nghịch nữ, còn không mau quỳ xuống!”

 

3

 

Vừa gặp mặt đã ra oai phủ đầu, không chỉ làm mất mặt ta mà còn khiến mẫu thân xấu hổ.

 

Mẫu thân xuất thân danh môn, ông ngoại ta từng giữ chức Thái phó, quả là hạ mình khi gả cho phụ thân. Những năm qua, bà một mình trông coi Hầu phủ rộng lớn, hiếu kính tổ mẫu, chưa từng phạm phải lỗi lầm nào.

 

Cớ gì tên nam nhân khốn nạn này vừa trở về đã lên mặt trước mặt bà?

 

Ta đang định phản kháng thì một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng chen vào.

 

“Phụ thân, xin người đừng tức giận, chắc chắn tỷ tỷ không cố ý đâu ạ.”

 

Tô Ân nũng nịu, bước nhẹ nhàng đến, thân thiết nắm lấy tay ta.

 

“Tỷ là Tô Uyển tỷ tỷ phải không? Tỷ tỷ đừng để bụng, phụ thân đi đường xa, trong lòng lúc nào cũng nhớ mong tỷ đó. Người ta vẫn nói, yêu sâu thì trách nhiều, tỷ tỷ chắc cũng hiểu mà, đúng không?”

 

Những lời mềm mỏng giả tạo khiến người ta buồn nôn, nhưng lại hợp ý lão già.

 

Phụ thân nhìn Tô Ân với ánh mắt hài lòng, “Đây mới đúng là nữ nhi ngoan của ta!”

 

Nói rồi, ông nhân cơ hội giới thiệu người thiếp kia với tổ mẫu.

 

“Ta ở Dương Châu bao năm nay, luôn có Huệ Lan bầu bạn bên cạnh. Nàng là một nữ nhân biết quan tâm, chu đáo. Mấy năm qua, nhờ có nàng mà ta mới được chăm sóc tử tế. Lần này trở về, ta định đưa nàng vào phủ, coi như đền đáp tấm lòng chân thành của nàng.”

 

Lời nói không chút sơ hở, tổ mẫu yêu nhi tử nên sao có thể từ chối?

 

Ngay lập tức, bà mỉm cười gật đầu, “Con tự quyết định là được.”

 

Việc Lý Huệ Lan vào phủ khiến người vui nhất chính là Tô Ân.

 

Không biết nghĩ gì, cô ta rưng rưng nước mắt, kéo tay ta khóc lóc:

 

“Tỷ tỷ, mấy năm qua phụ thân luôn ở bên muội nên mới lơ là tỷ. Tỷ sẽ không trách muội, đúng không?”

 

“Thật ra, tỷ trách muội cũng là chuyện phải thôi. Nhưng tỷ tỷ à, muội thật sự rất kính trọng phụ thân. Trong lòng muội, người chính là một bậc trượng phu đội trời đạp đất. Tỷ à, đừng vì muội mà xa cách với phụ thân nhé!”

 

Ra tay trước, Tô Ân quả thật cao tay.

 

Kiếp trước ta nóng nảy, hành động lỗ mãng, hoàn toàn không phải đối thủ của cô ta.

 

Giờ đây, khi lạnh lùng quan sát, ta mới hiểu rõ bộ mặt giả tạo của cô ta che giấu một tâm địa hiểm độc đến thế nào.

 

Nhưng rất tiếc, kiếp này ta sẽ không để cô ta được như ý!

 

“Ta nói này, muội muội Tô Ân… lời muội vừa nói không đúng rồi.” “Ta tuy không được trưởng thành bên cạnh phụ thân, nhưng thân là đích nữ, luôn được tổ mẫu coi như châu ngọc trong tay, hết mực yêu thương. Mẫu thân ta là người hiểu lễ nghĩa, tự tay đưa ta vào trường học, cùng các con cháu trong tộc học tập trưởng thành. Hơn nữa, ngày nào bà cũng dạy ta rằng, phụ thân bôn ba bên ngoài đều là vì vinh quang của Trấn Bắc Hầu phủ.”

 

“Nhưng theo lời muội nói hôm nay, chẳng lẽ phụ thân bị điều đi Dương Châu là để suốt ngày lưu luyến nơi hậu viện, không màng chính sự sao?”

 

“Muội không có ý đó!”

 

Tô Ân không ngờ ta lại nói như vậy. Trong cơn hoảng hốt, nước mắt cô ta rơi lã chã.

 

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại oan uổng muội như thế…”

 

Ta mỉm cười, “Tô Ân, tiếng ‘tỷ tỷ’ này của muội, ta không dám nhận đâu!”


Bình luận