LiteRead

Tô Uyển - CHƯƠNG 3

Chương 3

7

 

Chuyện này, Phụ thân ta không dễ dàng bỏ qua.

 

Nghe nói Tô Ân vì thế mà làm mình làm mẩy, Phụ thân ta mượn cớ đó, phạt ta cấm túc một tháng.

 

Khi ta quay lại trường học, mọi thứ đã khác xưa.

 

Tô Ân rất giỏi mua chuộc lòng người, trước sự bướng bỉnh của ta, nàng ta lại tỏ ra dịu dàng, khéo léo, đầy tài năng.

 

Thầy dạy Tứ thư Ngũ kinh không ngớt lời khen ngợi văn thơ của nàng ta.

 

Cầm kỳ thi họa, Tô Ân đều tinh thông mọi thứ.

 

Về phần thêu thùa may vá, Tô Ân xuất thân Giang Nam, với tay nghề thêu hai mặt điêu luyện khiến cả mụ vú cũng phải xấu hổ không bằng.

 

Chẳng mấy chốc, nàng ta trở thành tấm gương của mọi người trong trường.

 

Phụ thân ta vài lần tan triều, đích thân đến đón Tô Ân về nhà, nâng niu nàng ta như báu vật.

 

Các biểu tỷ muội trong tộc gió chiều nào theo chiều đó, liền kéo nhau về phía Tô Ân, hợp sức cô lập ta.

 

Một lần trong tiết học nữ công, mụ vú đặc biệt sắp xếp để Tô Ân dạy chúng ta cách xâu kim chỉ.

 

Ngón tay nàng ta linh hoạt, chỉ cần vài nét đã hoàn thành một bức “Uyên ương hí thủy”.

 

Đến lượt ta, mọi chuyện liền phức tạp.

 

Ta vốn tính tình hoạt bát, không rành những việc này, thêm việc mẫu thân luôn luôn chiều chuộng ta, chẳng bao giờ trách cứ ta vì chuyện này.

 

Kết quả là, tấm khăn tay của ta trông thật thảm hại.

 

Tô Ân cười giễu, “Uyển tỷ tỷ, con vịt này của chị quả là độc đáo nhỉ!”

 

Cô ta châm biếm, rồi xúi giục mụ vú phạt ta ở lại lớp.

 

“Đại tiểu thư, người cũng sắp thành hôn rồi, tay nghề thế này, làm sao xứng đáng với phu quân tương lai đây?”

 

“Hôm nay mời Đại tiểu thư chịu khó, nhất định phải thêu xong tấm khăn này mới được về.”

 

Vậy là, ta bị giữ lại một mình đến tận khi trời tối, mười đầu ngón tay bị kim đâm đau nhói, mà vẫn chưa hoàn thành.

 

Thúy Nhi bên cạnh sốt ruột, “Tiểu thư, hay là chúng ta tìm phu nhân, nhờ bà ấy nói giúp người một tiếng.”

 

“Thôi đi…”

 

Ta bất lực thở dài, “Dạo này mẫu thân cũng không dễ dàng, ta không muốn làm phiền bà ấy.”

 

Lời vừa dứt, cửa lớp kêu “kẹt” một tiếng, xuyên qua màn đêm dày đặc, thấp thoáng bóng dáng cao gầy của một người.

 

Thì ra là Thẩm Thiếu Ngu.

 

Ta kinh ngạc hỏi, “Sao ngươi lại đến đây? Đường đường là Thiếu tướng quân nhà họ Thẩm, nhàn rỗi lắm sao?”

 

Hiếm khi Thẩm Thiếu Ngu không đấu khẩu với ta, hắn cầm lấy tấm khăn của ta, khóe miệng nở nụ cười ý nhị.

 

“Tết nhất sắp đến, ta theo mẫu thân đến đây. Nghe nói có người bị phạt, nên đặc biệt đến xem náo nhiệt.”

 

“Thẩm, Thiếu, Ngu!”

 

Ta đưa tay giành lại, nhưng anh ta linh hoạt né tránh, khiến ta hụt tay.

 

“Trả lại cho ta!”

 

Thẩm Thiếu Ngu giấu khăn vào trong tay áo, quay lại nhướng mày với ta.

 

“Kỹ thuật thêu của nàng, thực sự không thể đưa lên mặt bàn mà. Cái này để ta giữ, tránh để người khác nhìn thấy rồi chê cười.”

 

“Ê, không được!”

 

“Quyết định vậy đi!”

 

Thẩm Thiếu Ngu thuận tay nắm lấy tay ta, “Đi nào, trời tối rồi, nàng không thấy đói sao?”

 

Hắn liếc nhìn ta, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ chiều chuộng khó nói thành lời.

 

“Tô Uyển, thực ra nàng không cần quá bận tâm chuyện này. Tính nàng vốn bộc trực, ta đâu phải không biết, yên tâm đi, ta sẽ không chê nàng đâu.”

 

“Hừ!”

 

Ai cần chứ!

 

Ta cố tình tỏ vẻ, “Thẩm Thiếu Ngu, ngươi đừng quá tự tin có được không?”

 

“Phải không?”

 

Thẩm Thiếu Ngu bước đi không ngừng, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút vẻ lấy lòng.

 

“Đừng trách ta không nhắc nhở nàng, Tô Ân có ý đồ với ta, nàng phải giữ chặt ta đấy, kẻo mất rồi lại chui vào chăn mà khóc.”

 

Nghe Thẩm Thiếu Ngu kể, hóa ra khi ở tiền viện làm khách, Tô Ân đã chạy đến, mang tấm “Uyên ương hí thủy” của mình, thẹn thùng tặng cho hắn.

 

Miệng gọi “tỷ phu”, bề ngoài ngây thơ vô tội, nhưng thật ra hiểu hết mọi chuyện.

 

Bị Thẩm Thiếu Ngu từ chối, Tô Ân đỏ mặt trách yêu.

 

“Tỷ phu đừng hiểu lầm, Ân Ân chỉ nghĩ, Uyển tỷ tính cách thô lỗ, chắc là chưa từng tặng khăn tay cho tỷ phu. Ân Ân ngưỡng mộ tỷ phu, một tấm chân tình, chỉ mong tỷ phu hiểu lòng.”

 

Sau khi truy hỏi, Thẩm Thiếu Ngu mới biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

 

Cho nên… hắn đặc biệt đến tìm ta, vì sợ ta tủi thân?

 

Nếu là kiếp trước, Thẩm Thiếu Ngu chịu đối xử với ta như vậy, sao ta có thể đến nỗi chết không nhắm mắt chứ.

 

Tình cảm đến muộn này, ta làm sao dám nhận đây?

 

8

 

Đêm giao thừa, tại yến tiệc, Phụ thân ta tâm trạng rất phấn khởi, uống liền ba chén rượu, rồi tuyên bố một tin vui:

 

“Huệ Lan đã mang thai, được ba tháng rồi. Ta đã tìm thầy tính toán, đứa này chắc chắn là con trai!”

 

Đây đúng là tin mừng với Trấn Bắc Hầu phủ.

 

Tổ mẫu cũng rất vui, ban thưởng hậu hĩnh cho Lý Huệ Lan và dặn dò bà an tâm dưỡng thai.

 

Không khí vô cùng hòa hợp, Phụ thân ta nhân cơ hội đưa ra ý định thăng vị cho Lý Huệ Lan.

 

“Huệ Lan theo ta nhiều năm, không danh không phận, thật sự là đáng quý. Chờ đứa nhỏ ra đời, ta định nâng nàng lên làm bình thê, mọi người không có ý kiến chứ?”

 

Ông ta tính hay thật.

 

Nhưng một Lý Huệ Lan nhỏ bé, làm sao xứng ngang hàng với mẫu thân ta?

 

Ta lập tức đứng dậy phản đối:

 

“Phụ thân chẳng phải đã uống say rồi sao? Nâng thiếp làm thê, kinh thành chưa từng có tiền lệ này. Đường đường là Trấn Bắc Hầu phủ, truyền ra ngoài không sợ người ta cười chê sao?”

 

“Uyển tỷ, lời này của chị sai rồi.”

 

Tô Ân chậm rãi đứng dậy, đắc ý đến mức cái đuôi gần như dựng lên.

 

“Mẫu thân ta sinh trưởng tử cho Hầu phủ, công lao này, tự nhiên không tầm thường. Đại phu nhân tuy xuất thân danh môn, nhưng sức khỏe yếu, không thể khai chi tán diệp cho Hầu phủ. Không lẽ để trưởng tử duy nhất luôn mang danh con thứ, sau này bị người ta chế giễu ư?”

 

Quả là một gánh nặng lớn, dám mỉa mai cả mẫu thân ta!

 

Ta thu lại nụ cười, lạnh giọng đáp:

 

“Tại sao mẫu thân ta không có con trai, trong lòng mọi người ở đây đều rõ cả. Hơn nữa, triều đình từ lâu đã quy định, thứ trưởng tử sau khi sinh ra, phải do chính thất nuôi dạy, coi như đích mẫu. Vậy nên, những lo lắng của muội đều là dư thừa cả thôi.”

 

“Tỷ…!”

 

Tô Ân rõ ràng không hiểu luật pháp, chỉ biết dùng nước mắt để giải quyết vấn đề.

 

Lập tức rơi vài giọt nước mắt, tỏ vẻ đáng thương, rồi chui vào lòng Lý Huệ Lan.

 

“Mẫu thân, số người thật khổ quá… Ân Ân không muốn người chịu ủy khuất. Nếu nơi này không chứa nổi mẫu tử chúng ta, chi bằng chúng ta trở về Dương Châu đi!”

 

Phụ thân ta sao mà đành lòng, ôm chặt lấy Lý Huệ Lan, gọi bà là “bảo bối”, cau mày lớn tiếng trách ta:

 

“Tô Uyển, trong mắt con còn có người Phụ thân này không?”

 

Tất nhiên là không rồi.

 

Diễn bộ mặt ngây thơ ai mà chẳng làm được. Ta lặng lẽ cúi đầu, sụt sùi khóc trước mặt tổ mẫu.

 

“Uyển Uyển cũng chỉ lo cho danh tiếng của cha, lo cho địa vị của Hầu phủ chúng ta thôi. Nhìn bề ngoài thì có vẻ vững chắc, nhưng trong triều gió mây khó lường, ai nấy đều lo sợ. Vì một thiếp thất mà bỏ qua danh dự, thật sự không đáng đâu ạ.”

 

Tổ mẫu vốn uy nghiêm, thêm nữa ta hầu hạ bà nhiều năm, nên bà tin tưởng ta đôi chút, lập tức đứng ra bảo vệ ta.

 

“Được rồi, năm mới mà cãi nhau làm gì? Một ngoại thất mà được thu làm thiếp đã là ân huệ lớn, đừng có mơ tưởng đến thứ không thuộc về mình!”

 

Lời của tổ mẫu khiến suy nghĩ này hoàn toàn bị dập tắt.

 

Lý Huệ Lan không cam lòng, trong buổi tiệc đêm giao thừa, bà ôm bụng bầu cố tình tỏ vẻ, bóng gió châm chọc mẫu thân ta.

 

Ta không nhịn được, liền lên tiếng mỉa mai:

 

“Lý di nương, gần đây di nương có vẻ đầy đặn hơn nhiều, đến cả cằm đôi cũng lộ rõ rồi, chắc là mang thai vất vả lắm nhỉ? Nhưng ta khuyên di nương nên làm gì cũng vừa phải thôi. Như trái sơn tra này, tuy có thể giúp khai vị giảm nôn, nhưng ăn nhiều sẽ hại cho thai nhi, cũng chẳng tốt cho di nương đâu.”

 

Lý Huệ Lan không dám cãi lại, nhưng Tô Ân thì khác.

 

Nàng ta vốn thích đối đầu với ta, thấy thế liền lớn tiếng kêu lên:

 

“Phụ thân, Uyển tủ rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho mẫu thân! Ngay cả sơn tra cũng không cho mẫu thân ăn thêm!”

 

“Đồ khốn nạn!”

 

Phụ thân ta vốn đã giận ta, liền tung một cước đá thẳng vào lưng, khiến ta ngã nhào xuống đất.

 

Nếu không có người can ngăn, chắc ông ta đã đánh chết ta ngay tại chỗ.

 

Ông ta một tay ôm Lý Huệ Lan, một tay bảo vệ Tô Ân, hùng hổ quát lớn:

 

“Hầu phủ này là do ta làm chủ! Huệ Lan muốn ăn gì, cứ ăn thoải mái. Chẳng phải là sơn tra sao? Mua! Ngày nào cũng để nàng được ăn sơn tra tươi nhất!”

 

Vậy thì tốt thôi.

 

Ta gắng gượng đứng dậy, ôm eo ra hiệu cho mẫu thân.

 

Trò hay còn ở phía sau mà.


Bình luận