LiteRead

Tôi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Bệnh Kiều - CHƯƠNG 1

Chương 1

1.

Khi tôi vừa xuyên qua, lưỡi dao chỉ cách mắt tôi ba centimet, tim tôi bỗng đập mạnh.


Thiếu niên trước mặt này muốn giết tôi, tôi khẽ cười một tiếng: "Tiếp tục đi, đừng run tay."


Dựa vào việc ngụy trang tính cách bệnh hoạn giống nguyên chủ, tôi đã thành công lấy được con dao gọt hoa quả trong tay cậu ấy.


Đôi mắt cậu ấy đỏ hoe, còn tôi có cảm giác như mình đang đùa cợt thiếu niên này vậy.


Nam Chu vừa trưởng thành đã gánh trên vai khoản nợ khổng lồ, tưởng rằng gặp được cứu tinh, hóa ra lại rơi vào tay một kẻ điên.


Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủ này, Nam Chu suýt bị nguyên chủ bức chết, nguyên chủ thích hành hạ tinh thần, ép buộc cậu ta dùng đủ loại đồ trong tầng hầm để thí nghiệm, nói là chuột bạch cũng xem như còn chút nhân tính.


Giang Cảnh An khống chế Nam Chu, bắt Nam Chu phải sinh hoạt theo thời gian nghiêm ngặt, hắn ta muốn Nam Chu phải nghe lời.


Nhưng khi Nam Chu tỏ ra ngoan ngoãn, hắn lại không hài lòng.


Hắn từng bước thử thách giới hạn của Nam Chu, thích nhìn ánh mắt bướng bỉnh của Nam Chu, yêu cầu Nam Chu phản kháng, thậm chí còn tự tay đưa dao cho Nam Chu.


Lúc Nam Chu nhận lấy dao, Giang Cảnh An dùng lời nói kích bác, mãi đến khi Nam Chu thật sự ra tay, Giang Cảnh An mới hưng phấn đến mức rời đi, dẫn lối cho tôi xuyên đến đây.


Sau khi đặt dao gọt hoa quả sang một bên, tôi ho khan một tiếng, học theo giọng điệu trầm thấp của Giang Cảnh An: "Đi rửa tay trước, đừng làm bẩn."


Ánh mắt Nam Chu nhìn tôi thâm trầm, nhưng cậu ấy vẫn quay người đi vào nhà vệ sinh.


Đợi cậu ấy đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm.


Phải biết rằng con dao kia suýt nữa đã rơi xuống, điều quan trọng nhất chính là, Nam Chu sẽ giết Giang Cảnh An, mà tôi sẽ trở thành con nợ gánh thay Giang Cảnh An, tôi không muốn chết dưới tay Nam Chu.


Nhưng đã đắc tội đến thế này rồi, tôi đau đầu muốn chết.


Đợi cậu ấy đi ra, tôi đã nghĩ xong đối sách. 


Từ bây giờ, tôi sẽ đối xử với Nam Chu như em trai, may mà Nam Chu vẫn chưa hắc hóa nên mọi thứ đều có thể cứu vãn.


Tôi từng nghĩ có nên để Nam Chu rời đi hay không, nhưng khoản nợ kia vẫn chưa có cách nào trả được, là Giang Cảnh An thay Nam Chu trả nợ, sau đó bọn họ ký kết hợp đồng.


Dựa theo tính cách của Nam Chu, nhất định sẽ tuân thủ hợp đồng.


Trong sách, Nam Chu bị Giang Cảnh An hành hạ hai năm, cũng chưa từng nghĩ đến việc rời đi.


Cuối cùng Nam Chu rời đi, là đường đường chính chính bước ra ngoài.


Nguyên chủ biết rằng mình không thể khống chế Nam Chu được nữa, lại dùng những thủ đoạn đê hèn khác, sau cùng bị Nam Chu giết ngược.


2.


Tôi đưa tay ra: "Ngồi đi."


Nam Chu ngồi đối diện tôi, sau khi rửa mặt, dường như cậu ấy có chút khác biệt so với vừa rồi.


"Còn bao lâu nữa khai giảng?"


"Hai mươi chín ngày."


Tôi do dự một lát: "Đến lúc đó tôi đưa cậu đến trường, cậu ở nội trú nhé?"


Nam Chu nhìn vào mắt tôi, nhàn nhạt đáp: "Ở."


"Được, vậy cũng tốt."


Bước đầu tiên, tôi đưa Nam Chu đến trường nội trú, để cậu ấy hòa nhập với tập thể và có cuộc sống riêng của mình.


Tôi nghĩ ngợi một chút, lại cảm thấy không phù hợp với tính cách của nguyên chủ, lại lười biếng bổ sung thêm: "Cuối tuần phải về."


Nam Chu cúi đầu, muốn che giấu cảm xúc trong đáy mắt: "Vâng."


Tôi đứng dậy rời đi, nhanh chóng nói: "Cứ quyết định như vậy, lát nữa nhớ ăn cơm, sau này cậu không cần phải tuân thủ thời gian nữa, hôm nay cậu đã thể hiện rất tốt."


Sau khi trở về phòng, tôi thả lỏng người, Nam Chu chỉ bằng tuổi em gái tôi, quan trọng hơn là tôi còn đang bắt nạt cậu ấy, có phải rất mất nhân tính không.


Muốn thay đổi cũng không thể nào nhanh đến vậy, tôi chỉ còn cách tùy cơ ứng biến.


Khi tôi xuống ăn cơm, Nam Chu cực kỳ yên tĩnh, lễ nghi ăn uống lại tốt.


Tôi hơi không quen.


Vào ban đêm, Nam Chu gõ cửa phòng tôi: "Chủ nhân, đến giờ thí nghiệm rồi."


Tôi ngơ ngác, cái vai diễn kỳ quái gì nữa đây?


Nam Chu dẫn tôi từ thang máy xuống đến tầng hầm, mặt tôi đen lại, suýt chút nữa không nhịn được nôn khan.


Lý thuyết và thực hành là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.


Cả tầng hầm khá lớn, nuôi rất nhiều thứ, thậm chí có thể nhìn thấy vết thương và vết máu trên người chúng.


Tôi còn nhìn thấy một chiếc tủ lạnh, rất lớn.


Bên cạnh tủ lạnh là một hàng giá gỗ, đến gần mới nhìn rõ, trong lọ đựng đủ loại động vật ngâm trong formalin.


Không khí nồng nặc mùi hương khó chịu, Nam Chu đã đeo găng tay đi đến trước lồng, khi cậu ấy định mở ra.


Tôi theo bản năng kéo Nam Chu, động tác của cậu ấy khựng lại tại chỗ.


Tôi nói từng chữ một: "Hôm nay đừng làm nữa, về sau cũng không cần thí nghiệm, bảo quản gia dọn dẹp sạch sẽ, đưa những con vật bị thương đến bệnh viện thú y điều trị đi."


Cậu ấy không hề nghi ngờ đáp: "Vâng."


Tôi vội vã trở về phòng, tôi nghĩ Nam Chu đã phát hiện ra, nhưng tôi không kịp giả vờ nữa, vì cơn buồn nôn đã ập đến.


Nam Chu nhìn cánh cửa đóng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Bắt được rồi, sâu nhỏ."


Bình luận