LiteRead

Tôi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Bệnh Kiều - CHƯƠNG 2

Chương 2

3.


Sau khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ đến cảnh tượng dưới hầm, lòng vẫn cảm thấy khó chịu.


Tôi dựa vào ghế sofa, khó khăn lắm mới nhếch mép lên được một chút. Tôi không ngờ Giang Cảnh An lại đối xử với Nam Chu tàn nhẫn đến vậy, mỗi tối đều bắt cậu ta luyện tập khả năng giải phẫu, quả đúng là tên biến thái bệnh hoạn.


Nhớ lại hành động thất thố vừa rồi, tôi không muốn giả vờ làm nguyên chủ nữa.


Khó khăn lắm tôi mới chìm vào giấc ngủ, cửa phòng đột ngột bị người ta đẩy ra.


Cậu ấy đứng trước giường, trong bóng tối cẩn thận quan sát tôi.


Giây tiếp theo, cậu ấy đưa tay đến gần cổ tôi, nhìn tôi trên giường đang ngủ say, khóe miệng cậu ấy chậm rãi cong lên.


Trong mơ, tôi luôn cảm thấy có chút khó thở, như thể bị thứ gì đó nhìn chăm chú, tôi không nhịn được nhíu mày.


Câu ấy đưa tay đến giữa lông mày tôi, nhẹ nhàng vuốt phẳng: "Ngoan, ngủ tiếp đi."


Đợi tôi ngủ say, cậu ấy rời khỏi phòng, chỉ là bóng lưng ấy dường như đã nhẹ nhõm hơn một chút.


Ngày hôm sau tỉnh dậy, Nam Chu đã chuẩn bị bữa sáng, tôi liền khen một câu: "Ngon lắm, vất vả rồi."


Nam Chu ngẩng đầu nhìn tôi, tôi hít một hơi rồi nói ra những suy nghĩ trong lòng, tôi không muốn giả vờ làm tên điên bệnh hoạn kia nữa: "Nam Chu, tôi thừa nhận những chuyện trước kia là tôi sai, tôi xin lỗi."


"Thời gian tới, tôi hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa thuận, cậu có thể thử xem tôi như một người anh trai."


Nhìn Nam Chu im lặng không nói, tôi lại bổ sung: "À đúng rồi, trước khi khai giảng cậu có muốn đi đâu chơi không?"


Vài giây sau, Nam Chu nở một nụ cười rạng rỡ: "Tạm thời không có, cảm ơn anh."


Tôi không biết nụ cười đó là thật lòng hay giả dối, hoặc cậu ấy nghĩ rằng tôi vừa tìm được phương thức hành hạ mới chăng.


Tôi chỉ biết rằng, khoảnh khắc nghe cậu ấy gọi mình là anh, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của mình, không để cả hai rơi vào kết cục như trước kia.


Nói hết lòng mình làm tâm trạng tôi trở nên tốt hơn, vừa ngân nga hát vừa cầm bát đi vào bếp.


Tôi không hề chú ý ánh mắt dính chặt vào bóng lưng của tôi, mang theo một tia xâm lược nào đó, còn có vài phần ác ý.


4.


Ngay khoảnh khắc lưỡi dao rơi xuống, Giang Cảnh An cảm nhận được sự kích động đã lâu không có.


Nhưng khi Giang Cảnh An tỉnh lại lần nữa, người nắm dao lại là hắn, mà trong cơ thể hắn đã có một linh hồn mới.


Ban đầu Giang Cảnh An tưởng rằng mình và Nam Chu đã hoán đổi linh hồn, nhưng những lời kia, Nam Chu sẽ không bao giờ nói ra.


Hình như có chút thú vị.


Sau khi rửa sạch tay, Giang Cảnh An nhìn dung mạo người trong gương, khóe miệng cong lên.


Hắn suýt nữa đã quên Nam Chu vẫn còn là sinh viên sắp nhập học, nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra, trước đó đã nhìn thấy giấy báo nhập học của Nam Chu.


Còn hai mươi chín ngày nữa, chưa đầy một tháng.


Người kia muốn đưa mình đến trường nội trú, Giang Cảnh An nhìn cậu ta, làm theo lời cậu ta nói, hắn muốn biết cậu ta là ai và muốn giở trò gì.


Buổi tối hôm đó, hắn đặc biệt dẫn người kia đến tầng hầm yêu thích của mình, đáng tiếc là, cậu ta bại lộ quá nhanh.


Không thể chịu nổi mùi hương và cảnh tượng dưới tầng hầm, cậu ta đã vội vã rời đi, còn yêu cầu phải đưa những thứ đó đến bệnh viện thú y chữa trị.


Sau đó hắn cầm chìa khóa bước vào phòng, cậu ta hoàn toàn không cảnh giác, rõ ràng nhìn thấy tất cả những thứ không thể chịu đựng, nhưng lại ngủ rất nhanh.


Khoảnh khắc ngón tay chạm vào cổ mình, hắn bắt đầu có ý nghĩ khát máu.


Nhưng trong mơ người kia ngủ không yên giấc, Giang Cảnh An nhẹ nhàng vuốt phẳng giữa lông mày, đây là hắn, nhưng lại không phải là hắn.


Vậy thì cứ cho ta thêm một chút bất ngờ đi, lần này tạm tha cho anh.


Ngày hôm sau cậu ta thật sự mang đến bất ngờ khác, những lời xin lỗi, thân phận anh trai, bóng lưng đi về phía bếp.


Giang Cảnh An tìm được một món đồ chơi mới.


Nhất định phải nhớ kỹ đấy, anh trai, là anh bắt đầu trước.


Bình luận