LiteRead

Tôi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Bệnh Kiều - CHƯƠNG 3

Chương 3

5. 


Tục ngữ có câu ba mươi ngày mới có thể thay đổi thói quen, mà tôi chưa đến ba mươi ngày đã thành công thay đổi hình tượng Giang Cảnh An trong mắt Nam Chu, còn dần thể hiện tính cách thật của mình trước mặt cậu ấy.


Hiện tại, mối quan hệ giữa tôi và Nam Chu đã tốt hơn trước kia rất nhiều.


Hơn nữa, Nam Chu cũng bắt đầu tin tưởng tôi, ít nhất bây giờ, cậu ấy sẽ bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt tôi.


Nhưng điều này là nhờ vào bạn tốt của nguyên chủ - Tô An.


Tô An là bạn tốt của Giang Cảnh An, trong sách từng nhắc đến vài dòng, sau khi Giang Cảnh An chết, Tô An đã nhiều lần gây khó dễ cho Nam Chu.


Vì tôi từ chối hai lần hẹn của hắn ta, hắn ta trực tiếp xông đến nhà.


Lý do từ chối rất đơn giản, tôi không muốn giao du vì sợ bị lộ tẩy, chủ yếu hẳn là Tô An phải hiểu rõ về nguyên chủ lắm.


Khi hắn ta đến, Nam Chu đang cùng tôi bàn bạc về vấn đề nơi ở cho những vật nuôi nhỏ dưới tầng hầm, một là mang tặng, hoặc là tiếp tục nuôi.


Giọng Tô An có chút khó chịu: "Tôi nói cậu Giang thiếu gia, cậu sẽ không thật sự động lòng với nhóc ta đấy chứ? Ngay cả lời mời của chúng tôi cũng từ chối, chỉ để ở nhà với nhóc ta sao?"


Tôi vô thức nhìn về phía Nam Chu, bình tĩnh nói: "Tôi xem cậu ấy như em trai."


Ánh mắt Tô An lướt qua tôi và Nam Chu, thoáng qua một tia khó hiểu, hắn ta sờ cằm: "Không nhìn ra cậu còn thích chơi nhập vai, chơi cái trò anh em này..."


"Thôi được rồi, cậu thích là được."


"Còn nữa, lần này cậu nhất định phải đi, hai lần trước đã không nể mặt rồi, lần này phải nể mặt tôi chứ."


"Đưa em trai cậu đi cùng, vừa hay giới thiệu với mọi người, dù sao cậu cũng coi nhóc ta là em trai mà."


Khi Tô An nói đến cuối câu, giọng điệu có chút kỳ quái.


Tôi không để ý đến giọng điệu kỳ quái kia, trực tiếp hỏi Nam Chu: "Em muốn đi không?"


Giọng Nam Chu không nhanh không chậm đáp: "Nếu em nói muốn thì sao?"


"Vậy thì đi."


Vừa hay nhân cơ hội này đính chính với những người khác về mối quan hệ giữa tôi và Nam Chu, dù sao trong nguyên tác, thân phận của Nam Chu luôn rất khó xử, trong mắt người ngoài cậu ấy chính là thú cưng của Giang Cảnh An.


Lần này, tôi sẽ không để cậu ấy rơi vào tình cảnh khó xử như vậy.


Ba người chúng tôi cùng nhau đi dự tiệc.


Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng Nam Chu có vẻ rất quen thuộc.


Tôi nhìn đám người trước mắt, ký ức trong đầu tôi dần hiện ra khớp với từng người.


Chưa đợi bọn họ lên tiếng, tôi đã nhanh chóng nói trước, giọng điệu nghiêm túc giới thiệu: "Đây là em trai tôi, Nam Chu, mong mọi người chiếu cố."


Tô An nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bọn họ, ngược lại bật cười.


Hắn ta vỗ tay, ra hiệu nói: "Ngây ra đó làm gì, hoan nghênh đi chứ!"


Bầu không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt.


Nhìn Nam Chu hòa nhập khá tốt với những người khác, tôi thở phào nhẹ nhõm.


Bất kể họ nghĩ gì, ít nhất thái độ của tôi rất rõ ràng, cũng không ai dám công khai làm tôi mất mặt, dù sao tính tình của nguyên chủ cũng không phải dễ chọc.


Tô An cầm ly rượu đưa cho tôi, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc: "Cậu đừng nói với tôi là cậu thật sự coi nhóc ta là em trai đấy nhé."


"Sao? Không được à?"


Tô An lắc đầu: "Chỉ mới hai tháng thôi mà cậu đã bị nhóc ấy chinh phục rồi? Chơi đùa thì được, đừng tự đưa mình vào tròng."


Tôi có chút đau đầu, cúi xuống uống một ngụm rượu: "Tôi chỉ cảm thấy Nam Chu có thể tốt hơn, tôi không muốn trói buộc cậu ấy."


Trong nguyên tác, Nam Chu là người rất ưu tú. Chỉ cần tôi không cưỡng ép dạy dỗ Nam Chu, tôi sẽ không chết.


"Huống chi tình thân không phải tốt hơn sao? Quan hệ anh em sẽ duy trì rất lâu đấy."


Như vậy, tôi sẽ luôn an toàn.


Tô An nghe xong không nhịn được bật cười: "Từ khi nào Giang thiếu gia đã biến thành kẻ si tình vậy? Thật không giống cậu chút nào."


Ánh mắt tôi thản nhiên: "Lần này tôi chỉ muốn bảo vệ cậu ấy."


Đồng thời thay đổi vận mệnh của mình.


Tô An nghe xong không nói gì nữa, lại cứ rót cho tôi mấy chai rượu.


Đến khi tiệc tàn, ai nấy đều gọi người lái xe hộ, cơ bản đều đã uống say, ngay cả Nam Chu vừa tròn tuổi trưởng thành cũng uống mấy ly.


Tôi dựa vào ghế xe, nhìn góc nghiêng khuôn mặt Nam Chu không khỏi ngẩn người, cuối cùng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.


6. 


Nam Chu - tức Giang Cảnh An, liếc nhìn người đang dựa vào vai mình, hừ nhẹ một tiếng.


Không uống được rượu thì đừng uống, còn ngốc nghếch uống với Tô An, ngốc chết đi được.


Sao lại dễ bị bắt nạt như vậy chứ!


Dùng cơ thể của ta, lại hoàn toàn không biết ngụy trang.


Nhưng nghĩ đến cậu ta công khai giới thiệu về mình, Giang Cảnh An lại cảm thấy ngốc một chút cũng chẳng sao cả.


Hai giây sau, Giang Cảnh An phản ứng lại, người cậu ta muốn bảo vệ là Nam Chu, chứ không phải Giang Cảnh An hắn.


Tâm trạng Giang Cảnh An lập tức trở nên nặng nề.


Đợi xe dừng lại, nhìn cậu ta vẫn còn đang ngủ say, Giang Cảnh An bế người vào phòng.


Giang Cảnh An cứ nhìn cậu ta như vậy, vài giây sau, hắn cúi người dùng tay bóp mũi đối phương, đợi đến khi cậu ta nhíu mày, hắn mới buông ra.


Đầu ngón tay Giang Cảnh An chạm nhẹ vào trán người đang ngủ yên giấc, giọng điệu có chút lạnh nhạt: "Anh nói sẽ bảo vệ tôi, anh đừng nuốt lời đấy, nếu không hậu quả anh sẽ không gánh nổi đâu."


"Đã chiếm lấy cơ thể của tôi, vậy thì phải đối tốt với tôi một chút, cũng chỉ có thể đối tốt với tôi thôi, biết không?"


Bình luận