LiteRead

Tôi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Bệnh Kiều - CHƯƠNG 5

Chương 5

9.


Lâu lắm rồi Giang Cảnh An mới chiêm bao, trong mơ, mẹ hắn luôn hết lời khen ngợi.


Cậu bé nhỏ tuổi kia cười rạng rỡ, nhưng giây tiếp theo, một cái tát của mẹ đã giáng xuống.


Trong khoảnh khắc ấy, bà dường như biến thành một người khác, dữ tợn nhìn hắn: "Tại sao mày không trông chừng hắn? Tại sao mày lại để hắn ra ngoài? Tại sao ngay cả bố mày cũng không trông nom được, tại sao mày không chết đi?"


Giọng nói cáu kỉnh của bà ngày càng lớn, cơn giận cũng càng bùng phát, sau khi đấm đá, bà nhìn ánh mắt sợ hãi của Giang Cảnh An, bà cứng đờ tại chỗ, rất lâu không động đậy...


Sau khi biết bố ngoại tình, bà như biến thành người khác.


Vừa nói chuyện dịu dàng, vừa đột nhiên phát điên lên.


Bố hắn biết chuyện, kiên quyết đưa bà đến bệnh viện, họ tranh cãi đến mức bố mắng bà là kẻ điên.


Khi bố hắn đi, bà ôm hắn khóc đến nghẹn lòng.


Cuộc hôn nhân tan vỡ này cũng đi đến hồi kết, nhưng không ngờ trên đường đi ly hôn lại xảy ra tai nạn, một người chết... một người bị thương.


Bố hắn tắt thở tại chỗ, còn mẹ hắn trở thành người thực vật, vĩnh viễn nằm trong viện dưỡng lão.


Sau khi ông nội đón hắn về nhà cũ, ông ấy đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc.


Đôi khi, Giang Cảnh An cũng nghi ngờ, liệu mình có thừa hưởng căn bệnh của mẹ hay không.


Thực ra, hắn ta chưa bao giờ bình thường.


Sau chuyện đó, hắn thích sự khát máu, thích các môn thể thao mạo hiểm, bắt đầu thích giải phẫu.


Nhìn sinh mạng từng chút một tan biến trong tay, hắn ta mới có cảm giác tồn tại.


Nam Chu đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một con thú cưng mới mẻ, hắn muốn huấn luyện Nam Chu đến mức hài lòng.


Khi Giang Cảnh An tỉnh dậy, hắn vén chăn lên, đi thẳng về phòng cậu ta.


Sau khi mở cửa, nhìn người đang ngủ say, tâm trạng u ám của hắn đột nhiên tốt hơn rất nhiều.


Người này ở trong cơ thể của mình, cậu ta thuộc về mình.


Cậu ta sẽ nhận ra vết thương của mình.


Cậu ta chỉ thuộc về Giang Cảnh An ta, theo đúng nghĩa đen.


Giang Cảnh An cúi người xuống, hôn lên chính thân sát quen thuộc kia, nụ hôn này không hề mang theo dục vọng, mà chỉ đang tìm kiếm niềm an ủi.


Hắn nắm lấy tay người kia, trong mắt tràn đầy ý cười.


Đây là của tôi, không ai có thể cướp đi.


Giang Cảnh An suy nghĩ lan man rất lâu, sau đó nhớ đến kết cục của bố mẹ, hắn quyết định thay đổi cách thức để bảo vệ báu vật này.


Đây là món quà ông trời ban cho hắn, dù thế nào cũng không thể buông tay.


10.


Hôm sau tỉnh dậy, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, Nam Chu đang ngủ say bên đầu giường của tôi.


Tôi nhanh chóng gọi Nam Chu, cậu ấy mơ màng nói: "Anh ơi, em buồn ngủ quá."


Không còn cách nào khác, tôi đưa Nam Chu lên giường rồi nhìn cậu ấy ngủ thiếp đi.


Đến khi Nam Chu ăn cơm, cậu ấy cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ, giải thích tình hình ngày hôm qua: "Anh ơi, tối qua em gặp ác mộng nên mới đến phòng anh."


Tôi vội vàng nói: "Sao không gọi anh?"


Giọng cậu ấy hơi khàn nhẹ, dường như rất sợ tôi từ chối: "Anh, em có thể ngủ cùng anh không?"

Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên là được."


Chỉ là khi ngủ vào buổi tối, tôi vẫn chưa quen với sự tồn tại của Nam Chu, sự hiện diện của cậu ấy quá mạnh mẽ.


Nhưng sau đó tôi đã ngủ rất say, tôi không còn cảm thấy gì nữa.


Mà mối quan hệ này không còn làm tôi thấy thấp thỏm.


Chỉ cần chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật chính còn lại, nhìn bọn họ thuận nước đẩy thuyền.


Nam Chu mời tôi đến xem trận bóng rổ vào cuối tuần, nhà thi đấu rất náo nhiệt, Nam Chu thể hiện rất xuất sắc.


Đến khi trận đấu kết thúc, cậu ấy đi về phía tôi: "Anh ơi, lấy nước khoáng."


Tôi vặn nắp chai đưa Nam Chu, cậu ấy uống ngay.


"Anh thấy em thế nào? Anh ơi, có muốn chơi một trận không?"


Trong nháy mắt, tôi có chút động lòng, nhưng Nam Chu đã mệt rồi, tôi liền lắc đầu: "Thôi đi, em nghỉ ngơi đã."


Nam Chu cười khẽ: "Bạn cùng phòng của em cũng đến, cùng chơi đi ạ. Anh, em không yếu đến vậy đâu."


Tôi lên sân. Sau đó chơi rất thoải mái.


Nhưng tôi không ngờ, sức lực của Nam Chu lại tốt đến vậy, rõ ràng đã chơi một trận rồi, vẫn có thể lên sân tiếp.


Bữa tối tôi ăn cùng bạn của Nam Chu, mọi người trò chuyện rất vui vẻ.


Lấy vài chai bia, nhưng ai nấy đều uống rất kiềm chế.


Lúc đi về, đầu tôi có chút choáng váng.


Khoảnh khắc Nam Chu cõng tôi lên, tôi vẫn chưa kịp phản ứng.


Tôi muốn xuống, cậu ấy vỗ vào mông tôi: "Anh đừng lộn xộn."


Tôi nằm trên lưng Nam Chu, mơ hồ cảm thấy có chút xấu hổ.


Nam Chu chuyển chủ đề: "Anh có người mình thích không?"


Tôi lắc đầu, da tôi chạm vào cổ Nam Chu: "Không có."


Nói đến đây, tôi bỗng nhiên nhớ đến Nam Chu và công chính, tôi liền mở miệng: "Đợi đến khi em gặp được người mình thích, anh chắc chắn sẽ không phản đối đâu, dù em thích nam hay nữ, anh đều đứng sau ủng hộ."


Nam Chu dừng bước, ánh mắt hơi tối lại, cậu che giấu sự trào dâng trong đáy mắt, cười khẽ.


"Đây là anh nói đấy nhé, anh phải nhớ kỹ đấy."


Lúc này tôi không biết, lời mà tôi nói ra cuối cùng sẽ ứng nghiệm lên chính mình.

Bình luận