LiteRead

Tôi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Bệnh Kiều - CHƯƠNG 6

Chương 6

11.


"Bốn năm đại học của Nam Chu, chúng tôi chung sống cực kỳ hòa hợp.


Chỉ là Nam Chu rất hay táy máy tay chân, theo lời Nam Chu nói, đây là tình anh em.


Lúc đầu, cậu ấy ghé sát vai tôi, khoảng cách khá thân mật, tôi đều không quen.


Nhưng bốn năm trôi qua, cảm giác không còn lạ lẫm như ban đầu nữa.


Khi Tô An nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt hắn đầy ẩn ý: "Còn nói là em trai, em trai mưa à."


Tôi khó hiểu nhìn hắn: "Nói nhảm gì vậy?"


Rồi tự hào nói: "Tôi và Nam Chu là anh em tốt."


Tô An đăm chiêu nhìn tôi, sau đó nhìn Nam Chu, hắn thấy nét mặt âm u trong mắt Nam Chu liền cười không đứng vững được.


Một lúc sau, hắn vỗ vai tôi: "Đúng vậy, là anh em tốt, cậu cứ tiếp tục giữ vững thế này đi."


Khi Tô An rời đi, ánh mắt hắn ta nhìn Nam Chu có chút thâm sâu khó dò: "Đôi khi tôi còn nghi ngờ, hai người có phải đã đổi chỗ cho nhau không, rõ ràng ban đầu là một người tàn nhẫn, bây giờ lại trở nên ngây thơ như thế. Cậu nói xem, khi nào thì sói con của cậu mới được như ý nguyện đây?"


"Nhưng tôi vẫn cảnh cáo nhóc, đừng ép cậu ấy, dù sao thì cậu ấy cũng là anh em của Tô An tôi."


Nam Chu và Tô An nhìn nhau, sắc mặt không hề thay đổi.


Năm cuối đại học của Nam Chu, tôi có chút lo lắng, dù sao thì cậu ấy cũng sắp gặp được công chính rồi.


Hiện tại Nam Chu đang tự mình khởi nghiệp, tôi đầu tư một phần, nhưng năng lực của Nam Chu rất thiên phú.


Khi cậu ấy và Cố gia bàn hợp đồng, tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hai người vừa gặp đã yêu.


Là lần đầu gặp gỡ.


Trong sách miêu tả, ánh mắt của Cố Chi Ngôn và Nam Chu chạm nhau, trong khoảnh khắc đó, như có dòng điện lan ra khắp người.


Tôi nhìn ra được, bọn họ đã nhìn nhau mấy giây rồi.


Khi tôi và Nam Chu rời đi, ánh mắt của Cố Chi Ngôn vẫn dừng lại trên người Nam Chu.


Khi Nam Chu lái xe, tôi không ho khan vài cái: "Lúc nãy có phải vừa gặp đã yêu không?"


Nam Chu nghi hoặc hỏi: "Hả?"


"Cố Chi Ngôn đấy, khi hai người vừa gặp nhau, em không có cảm giác gì khác sao?"


"Em thấy Cố Chi Ngôn thế nào?"


"Nam Chu, nếu em có người mình thích, có cảm tình rồi, nhất định phải nắm bắt, đừng từ bỏ."


Nhưng nghĩ đến việc Nam Chu và Cố Chi Ngôn bên nhau, tôi có chút khó chịu, củ cải nhà mình không thể để heo ủi được: "Tuy Cố Chi Ngôn rất ưu tú, nhưng em cũng không kém, Nam Chu vẫn người ưu tú nhất trong lòng anh."


Nam Chu nghe vậy cúi đầu, nét mặt thâm sâu khó dò, chỉ có gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.


Một lúc sau, cậu ấy ngẩng mí mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi: "Sao em không biết anh còn có nhã hứng này vậy."


Lời của tôi bị sự lạnh lùng ấy làm nhạt đi rất nhiều.


Xem ra, Nam Chu có vẻ không vui? Không phải bạn đời đã đến bên cạnh cậu ấy rồi sao!


Nam Chu trở về văn phòng, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, đường quai hàm trở nên căng thẳng, đáy mắt âm u.


Một lúc sau, Nam Chu kéo cà vạt xuống, cười khẩy một tiếng: "Đẩy người đàn ông khác cho em, anh à, em nhịn không nổi nữa đâu."


Bữa tối do Nam Chu chuẩn bị, cậu ấy làm rất phong phú, còn bày lên một chai rượu vang.


Dưới ánh đèn, lông mày và đôi mắt của Nam Chu trông rất đẹp.


Không biết tại sao, nghĩ đến chuyện ban ngày, tôi hơi chột dạ: "Em giận à?"


Khóe miệng Nam Chu được cong lên, cậu ấy không trả lời mà rót cho tôi nửa ly rượu vang: "Uống thử đi."


Tôi uống một ngụm, vị cũng không tệ.


Tay nghề của Nam Chu ngày càng tiến bộ hơn rồi.


Khi uống đến ly thứ ba, tôi lắc đầu: "Không uống nữa, uống nữa sẽ say mất."


Nam Chu nghe vậy, cảm xúc trong mắt dần trở nên nồng đậm: "Không sao, chúng ta có thể đổi cách uống rượu khác."


Cậu ấy đến cạnh tôi, uống cạn ly rượu vang còn lại, sau đó giữ chặt gáy tôi, môi phủ xuống, tính xâm lược tràn đầy, không cho tôi chút thời gian suy nghĩ nào.


Khi tôi phản ứng lại, Nam Chu càng thêm phóng túng, tôi muốn đẩy cậu ấy ra, cậu ấy liền bóp lấy cằm tôi, trong mắt tràn đầy sự chiếm hữu không hề che giấu.


Nam Chu dừng lại, tôi ngây người một lúc mới lên tiếng: "Anh là anh trai em! Em là biến thái à!"


Cậu ấy ôm chặt tôi trong lòng, giọng nói mang theo ý cười: "Đúng vậy, cứ chửi thậm tệ hơn nữa đi, em đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, anh à."


Nam Chu cười khẩy một tiếng: "Hơn nữa, cũng đâu phải là anh em ruột thịt."


"Mưa dầm thấm lâu, em nghĩ bốn năm cũng đủ rồi! Kết quả thế nào, anh lại muốn đẩy em cho người khác. Anh, em thật sự muốn chạm đến bên trong anh."


"Trước đây là em sai, bây giờ sẽ không như vậy nữa, em sẽ không tiếp tục giữ chặt anh, cũng sẽ không kiềm chế bản thân mình."


Sau đó Nam Chu kéo tôi vào phòng, cậu ấy mạnh tay đóng cửa lại.


Nam Chu cởi áo khoác, đè tôi xuống giường, khóe mắt ửng đỏ.


Nụ hôn nóng bỏng của Nam Chu nhẹ nhàng từng chút một, cho đến khi cảm nhận được, cậu ấy cười thích thú: "Anh có phản ứng rồi."


Sắc mặt tôi lập tức thay đổi.


Nam Chu cúi đầu hôn tôi, trong mắt là ý cười khó tan: "Anh, anh nói em là biến thái, vậy anh có phản ứng với em thì gọi là gì? Nhưng em không quan tâm đâu."


Tôi vung tay bị Nam Chu giữ chặt, tay còn lại của Nam Chu luồn vào vạt áo: "Anh, eo của anh nhỏ thật đó."


Nụ hôn ập đến lần nữa không còn hời hợt như trước, mà có chút mạnh bạo.


"Anh ơi, tối nay chúng ta còn rất nhiều thời gian, đừng vội, nhớ ngoan một chút."


Bình luận