LiteRead

Tôi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Bệnh Kiều - CHƯƠNG 7

Chương 7

12. 


Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy, một cánh tay ôm chặt eo tôi, rồi kéo tôi vào lòng. 


Tôi muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức, những dấu vết trên người nhiều không đếm xuể.


Tay phải của Nam Chu lướt qua vạt áo tôi, xoa vài cái, giọng trầm khàn hỏi: "Còn đau không? Buổi sáng muốn ăn gì?"


Mặt tôi khó chịu: "Em là cún à?"


Cậu ấy dụi đầu vào cổ tôi: "Đúng vậy, là cún của anh."


"Bây giờ anh hoàn toàn thuộc về em rồi, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa, cũng sẽ không có sự tồn tại của bất kỳ ai khác."


Đầu tôi trống rỗng, đến khi hoàn hồn mới thở dài: "Trước đây là do anh không nhận ra, nhưng chúng ta là anh em, không thể như vậy được."


Nam Chu khẽ cười, chân cậu ấy chen vào giữa hai chân tôi: "Nhưng tối qua anh đâu có nói thế, lúc đó chẳng phải anh rất thích sao?"


Tôi cúi mắt xuống: "Nam Chu, em không nên như vậy."


Trong mắt Nam Chu thoáng vẻ khó hiểu: "Em biết, anh muốn cứu lấy Nam Chu. Nhưng anh nhầm rồi, em không phải là hắn, em là anh mà! Giang Cảnh An."


"Anh đang dùng thân thể của em, bên trong là một người hoàn toàn khác, em yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh, chúng ta chính là trời sinh một cặp."


"Người anh yêu, chỉ có thể là em, em cho phép anh tồn tại trong cuộc đời em, cho phép tình yêu của anh đặt lên người em."


"Còn Nam Chu mà anh tưởng tượng, sớm đã chết vào cái ngày anh đến rồi."


"Anh, từ đầu đến cuối, chỉ có em - Giang Cảnh An."


Tôi nằm trên giường ngẩn ngơ, mãi không lên tiếng, đầu óc hoàn toàn tê liệt.


Từ đó về sau, tôi bị Nam Chu giam cầm ở nhà, cậu ta đối xử với tôi cực kỳ tốt.


Cậu ta từng chút một làm tôi mệt mỏi, nhưng tôi lại dần quen với điều đó. 


Đặc biệt vào ban đêm, khi chạm vào tôi, mồ hôi cậu ta rơi xuống, nhưng lại cố nhịn không cử động: "Anh, em là gì của anh?”


Sau khi ép bức tôi rơi nước mắt, nghe được câu trả lời này, cậu ta mới hài lòng: "Bạn trai, là bạn trai của em."


Ngày tôi đồng ý, cậu ta ôm chặt tôi, một cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng Nam Chu.


Cậu ta còn đặc biệt mời Tô An đến, làm một bàn đầy ắp món ăn: "Tôi và anh ấy ở bên nhau rồi."


Tô An liếc nhìn chúng tôi, trợn trắng mắt: "Vậy thì sao? Cậu đến khoe khoang à?"


Giây tiếp theo, Tô An nhìn tôi: "Anh em tốt đấy à? Em trai rồi cũng thành tình nhân nhỏ phải không, đúng là thích mấy cái trò này đấy!"


Tôi còn chưa kịp trả lời, Nam Chu đã ôm eo tôi: "Đúng, chính là khoe khoang đấy, dù sao cậu vẫn là cẩu độc thân mà."


Sát thương lời nói này chung quy vẫn rất lớn. 


Lúc Tô An ra về, mặt hắn ta méo mó: "Cái bản thân này đần độn quá đi, chẳng hiểu sao lại đến cái buổi hẹn quái quỷ này."


13.


Tôi nằm trên ghế, tắm mình trong ánh nắng mặt trời, khẽ nhếch miệng cười. 


Nam Chu bóc vỏ cam xong, liền đút tôi ăn. 


Người trước mắt này với ngũ quan hoàn mỹ, cả linh hồn bên trong, tôi không cầm lòng được mà hôn lên. 


Tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi cuối cùng đã nằm trong tay tôi rồi. 


Cả đời này, cậu ấy chỉ yêu một mình tôi. 


Cuốn sách mà em gái đưa cho tôi, là do tôi viết. 


Trong sách, người tôi thích nhất, thực ra là phản diện Giang Cảnh An, hắn giống như một con người khác của tôi, có tất cả những mặt tối của tôi. 


Khoảnh khắc xuyên đến, tôi không hề diễn kịch, thậm chí còn có chút tiếc nuối, tại sao không xuyên vào Nam Chu chứ. 


Nhưng tối hôm đó, cậu ta đã mang đến cho tôi một bất ngờ. 


Nam Chu vốn quang minh lỗi lạc, sẽ không bao giờ xông vào phòng người khác, cũng sẽ không nghĩ đến việc giết chết thân xác này. 


Trái tim tôi lập tức kích động, kẻ điên rồ như vậy, chỉ có thể là Giang Cảnh An. 


Sau khi cậu ta rời đi, tôi mở mắt, chậm rãi nở nụ cười. 


Nhưng tôi cần xác nhận, tối hôm hẹn Tô An về, tôi đã xác định được cậu ta chính là Giang Cảnh An, khi cậu ta rời đi, tôi cười điên cuồng, thậm chí cười đến rơi nước mắt. 


Một sự tồn tại đẹp đẽ biết bao, tôi chiếm lấy thân thể của Giang Cảnh An, tôi còn muốn chiếm luôn cả linh hồn của cậu ta.


Cậu ta là nhân vật trong truyện của tôi, là do tôi tạo ra. Mà Giang Cảnh An thuộc về tôi, chẳng phải là điều bình thường hay sao?


Tôi muốn cậu ta chỉ có mỗi tôi, toàn tâm toàn ý với tôi. 


Đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cậu ta, còn phải bảo vệ thật tốt, em trai à. 


Sự ràng buộc của tình thân là một phần, sự ràng buộc của tình yêu là một phần, nhưng thứ tôi muốn là sự ràng buộc không thể tách rời.


Bình luận