LiteRead

Trừ Ăn Ra, Ta Cái Gì Cũng Không Biết - CHƯƠNG 3

Ăn Ăn Ăn (3)

Thời Nhất Nguyên không dây dưa vào cuộc tranh hùng đấu dũng của đám con cháu quý tộc, tìm cơ hội chuồn đi.
Chỗ ở tạm thời của cô là một căn nhà dân bỏ hoang đã lâu. Vì hai ngày trước xảy ra vụ tấn công của thực vật dị hóa, không ít dân tị nạn tạm trú ở đây đã chết, những người khác đều dọn đi hết, ngược lại lại để cho cô một nơi yên tĩnh.
Trong căn nhà cũ kỹ, ánh sáng mờ ảo, Thời Nhất Nguyên ngồi trên chiếc ghế sofa sắt gỉ sét, màn hình quang não chiếu rọi gương mặt thản nhiên của cô.
Cô đang truy cập một trang web bất hợp pháp mà Đế quốc Vĩnh Diệu nghiêm cấm công dân truy cập – Tinh Hải, còn được gọi là chợ đen.
Người sáng lập Tinh Hải đến từ gia tộc Hắc Sơn Dương ở Tinh Vực Hỗn Loạn, gia tộc này sở hữu mạng lưới tình báo mạnh nhất vũ trụ, chuyên mua bán tin tức.
Ở góc trên bên phải của trang web màu vàng lam có năm chữ rất nổi bật, được cố ý tô đỏ và in đậm.
Bảng Truy Nã Vũ Trụ.
Nó ghi lại tất cả các lệnh truy nã hiện tại trong vũ trụ với số tiền thưởng tính bằng đơn vị tỷ, và được sắp xếp từ cao xuống thấp.
Đứng đầu bảng là Zero, phía sau có một con dấu tròn màu máu in chữ SSS, tượng trưng cho việc người mang bí danh Zero này là tội phạm bị truy nã cấp 3S của vũ trụ.
Phía sau con dấu tròn là thông tin lệnh truy nã liên quan đến người đó và số tiền thưởng được cập nhật liên tục. Lệnh truy nã có số tiền thưởng cao nhất lên tới mười tỷ Vĩnh Diệu tệ, do Đế quốc Vĩnh Diệu ban hành.
Người mang số tiền thưởng cao nhất vũ trụ này chính là sát thủ đứng đầu Huyết Tường Vi, Zero, người mà Kỳ Hoán đã nhắc đến trong bữa tối.
Bảy năm trước, việc ám sát thành công Thái tử Đế quốc Vĩnh Diệu đã giúp người đó nổi danh sau một đêm, từ một kẻ vô danh tiểu tốt vươn lên trở thành sát thủ đứng đầu Huyết Tường Vi, nhưng không ai biết người đó là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, dung mạo ra sao.
Thời Nhất Nguyên không thèm liếc nhìn bảng truy nã, chuyên tâm tìm kiếm thông tin liên quan đến Tiểu Mang Tinh, nhưng kết quả hiện ra toàn những nội dung không quan trọng, ngay cả mấy tay buôn tin tức hoạt động tích cực nhất cũng không có thông tin liên quan để bán.
Cái nơi khỉ ho cò gáy như Tiểu Mang Tinh này, không đáng để đám hậu bối trẻ tuổi của năm đại gia tộc hàng đầu Đế quốc Vĩnh Diệu tụ tập lại hóng chuyện, chắc chắn là có chuyện gì đó...
Tiếng bước chân rất khẽ truyền vào tai Thời Nhất Nguyên.
Cô cắt ngang dòng suy nghĩ, cất quang não đi, động tác nhẹ nhàng như mèo, lặng lẽ đứng nép vào cửa, ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cạch! Cạch!
Lõi khóa bật ra, cánh cửa sắt cũ kỹ cũng bị đẩy nhẹ, có người bước lên sàn gỗ mục nát, phát ra tiếng kêu cọt kẹt không mấy rõ ràng.
Thời Nhất Nguyên nhìn ra ngoài qua một khe nứt trên cánh cửa hỏng, vừa lúc thấy một bóng đen bước vào căn nhà đối diện.
Một người.
Cô đếm ngược từ năm, khi đếm đến không, tiếng chửi bới vang lên từ bên trong, "Cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì có ai ở, mày đùa bố mày à?"
"Cái gì mà không thể? Mày tự cút qua đây mà xem, tro bụi ở đây còn cao hơn cả cỏ trên mộ tổ tông nhà mày nữa! Nhầm chỗ à? Mày coi bố mày mù chắc? Khu ổ chuột số 3, số 621! Có cần bố mày gỡ cái biển số nhà này về cho mày ăn không?"
Chửi xong câu cuối cùng, gã đàn ông lùn gầy tắt liên lạc, sải bước ra cửa, miệng vẫn lẩm bẩm đủ thứ lời lẽ tục tĩu, thật không thể nghe nổi.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào hành lang, vô cớ tạo ra cảm giác rét buốt. Trong tòa nhà bỏ hoang đổ nát, những ô cửa sổ đen ngòm như những cái miệng há to của ác quỷ dưới địa ngục, lúc nào cũng có thể chực chờ nuốt chửng người ta.
Gã đàn ông lùn gầy bất giác ngừng chửi bới, xoa xoa cánh tay nổi da gà, không nhịn được nói: "Cái chỗ quỷ quái này chó cũng không thèm đến, làm gì có mối làm ăn lớn nào?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên, "Mối làm ăn lớn nào??"
Gã đàn ông lùn gầy giật nảy mình, theo phản xạ lùi lại phía sau. Chưa kịp phản ứng xem ai đang nói, một lực đẩy mạnh mẽ đã ập đến từ hành lang bên cạnh, bàn tay đeo găng da thô ráp siết chặt cổ họng hắn, hung hăng quật hắn xuống đất!
Cơn đau dữ dội lập tức lan lên xương bả vai của gã đàn ông, bụi đất bay mù mịt phóng đại vô hạn trong đồng tử hắn, mùi máu tanh nồng nặc từ cổ họng xộc lên mũi. Hắn còn chưa kịp hét lên thảm thiết, một miếng vải thô đầy mùi ẩm mốc đã bịt chặt miệng hắn.
Đầu bị đế giày cứng rắn giẫm lên, gã đàn ông không nhìn thấy gì cả, tầm mắt bị ép xuống một góc tối tăm, cổ tay và cổ chân truyền đến cơn đau buốt thấu xương.
Đứt rồi!
Gân tay và gân chân của hắn đã bị người ta cắt đứt!
"Ư... ư... ư!" Nước mắt sinh lý chảy dài từ khóe mắt gã đàn ông, nhưng miệng hắn bị bịt chặt, tiếng kêu gào thảm thiết chỉ có thể nghẹn lại trong cổ họng.
Thời Nhất Nguyên lau sạch vết máu trên lưỡi dao găm, cúi đầu nhìn gã đàn ông thảm như chó chết.
Thứ hàng này mà cũng dám đi giết người cướp của sao?
Cô tháo chiếc vòng tay quang não của gã đàn ông, rồi lục soát người hắn một lượt, bất ngờ tìm thấy một con ốc sao.
Ốc sao sinh ra ở khu dị hóa, mỗi con ốc sao đều có âm thanh thủy triều độc đáo của riêng mình. Hai con ốc sao trao đổi âm thanh thủy triều cho nhau có thể liên lạc theo thời gian thực. Vì chúng truyền thông tin bằng tinh lực làm môi giới, không thể bị bất kỳ phương tiện nào theo dõi, nên rất được bọn tội phạm ưa chuộng.
Thời Nhất Nguyên cũng có một con ốc sao.
Cô không vội tra hỏi đồng bọn của gã đàn ông này là ai, vì chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết.
Địa chỉ cư trú mà Thời Nhất Nguyên điền trên thẻ căn cước tạm thời không phải là nơi ở thực sự của cô, mà là căn nhà đối diện. Vốn dĩ chỉ để đề phòng bất trắc, không ngờ lại thật sự có kẻ không biết sống chết mò đến tận cửa.
Người đã xem qua thẻ căn cước tạm thời của cô chỉ có một, liên tưởng đến máu Thao Thiết được treo thưởng giá cao trên chợ đen, đáp án đã rõ như ban ngày, chính là vị bác sĩ đã làm giám định hóa thân cho cô hôm nay.
Thời Nhất Nguyên cầm lấy con ốc sao, xem lại những âm thanh thủy triều đã được ghi lại, lần tương tác thủy triều gần nhất là một phút trước.
Xem ra gã đàn ông này và vị bác sĩ giám định hóa thân đó dùng ốc sao để liên lạc.
Cô cất con ốc sao đi, mở quang não của gã đàn ông ra, suýt nữa thì buồn nôn vì những bức ảnh khó coi trong album.
Bỏ qua những thông tin vô dụng đó, Thời Nhất Nguyên tìm thấy một album ảnh được mã hóa, cần quét mống mắt và thông tin khuôn mặt của chủ sở hữu quang não mới có thể mở được.
Gã đàn ông đang ở ngay dưới chân cô, những thứ này tự nhiên không thành vấn đề.
Trong album ảnh được mã hóa chỉ có một đoạn video, là cảnh một tinh thể hình thoi tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ từ từ rơi xuống một thung lũng đầy cây cối rậm rạp.
Thời Nhất Nguyên ngạc nhiên nhướng mày.
Tinh Khóa?
Tinh Khóa, tên đầy đủ là Chìa Khóa Cổng Sao.
Lối đi cổng sao kết nối các hành tinh là một tồn tại khách quan, một khi đã sinh ra sẽ không biến mất. Có cổng sao có chìa khóa, có cổng sao không có.
Người có được chìa khóa cổng sao có thể mở cổng sao tạm thời ở bất kỳ hành tinh nào trong vũ trụ, đến được khu dị hóa tương ứng với cổng sao đó và có thể quay trở lại trong một khoảng thời gian nhất định.
Nói một cách đơn giản, Tinh Khóa là một trận pháp dịch chuyển hai chiều đến một địa điểm cố định.
Video được quay ba ngày trước.
Chẳng trách đám hậu bối trẻ tuổi của các gia tộc hàng đầu Đế quốc Vĩnh Diệu lại đến Tiểu Mang Tinh tụ tập, thì ra là cổng sao mới mở đã sinh ra Tinh Khóa.
Vào thời điểm quan trọng khi Đế quốc Vĩnh Diệu và Đế quốc Winston đang giao chiến, ai có được Tinh Khóa này, người đó sẽ nắm được quyền ưu tiên chi viện cho quân đội tiền tuyến.
Đế quốc Vĩnh Diệu có thể nghiền ép chòm Tường Vi với tốc độ nhanh hơn, Đế quốc Winston cũng có khả năng thay đổi tình thế suy yếu hiện tại, giành lại quyền kiểm soát chòm Tường Vi.
Nhìn lại lịch sử duyệt web của quang não, địa chỉ URL đầu tiên trong mục yêu thích chính là Tinh Hải.
Trong giao diện giao dịch, Thời Nhất Nguyên thấy gã đàn ông đã bán thông tin về Tinh Khóa cho không ít người, mỗi người mười vạn Vĩnh Diệu tệ, kiếm được hơn năm triệu, đúng là an toàn hơn nhiều so với việc hắn hắn chỉ bán cho 1 người giá năm triệu, cũng coi như là một nhân tài.
Nhưng cô không tìm thấy số tiền này trong tài khoản, lật xem dòng tiền, nhất thời không nói nên lời.
Toàn bộ đã vào sòng bạc do Tinh Hải mở.
Cô rút lại đánh giá vừa rồi, tên ngốc này đúng là một thứ rác rưởi từ đầu đến cuối.
Thời Nhất Nguyên cúi đầu nhìn gã đàn ông đang mềm oặt trên đất, nước mắt nước mũi tèm lem, "Người vừa liên lạc với mày đang ở đâu?"
Gã đàn ông nghe thấy lời cô nói, còn tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi cổ tay phải đang chảy máu ròng ròng bị giẫm lên nghiền mạnh, hắn mới như tỉnh hồn mà phát ra những tiếng "ư... ư... ư...".
Cơn đau xâm chiếm dây thần kinh của hắn, cảm giác mất máu khiến hắn vô cùng sợ hãi. Mặc dù khuôn mặt đó hoàn toàn khuất sau mũ trùm đầu và bóng tối, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của đối phương đang chiếu thẳng vào mặt mình, như thể một tên đồ tể đang cân nhắc xem nên xử lý miếng thịt lợn trước mắt như thế nào.
“Tôi nói!”
“Tôi nói hết!”
Gã đàn ông lùn gầy gào thét trong lòng, nước dãi làm ướt sũng miếng vải thô bịt miệng hắn, bốc lên mùi hôi thối.
Thời Nhất Nguyên khinh miệt cười một tiếng, đá văng miếng vải thô ẩm ướt, nghe hắn thở dốc hổn hển và khóc lóc như vừa thoát chết, chậm rãi nói: "Ở đâu?"
Gã đàn ông lùn gầy run rẩy, khai sạch sành sanh về vị bác sĩ giám định hóa thân.
Âm thanh thủy triều trong ốc sao không có bất kỳ phản hồi nào, vị bác sĩ trẻ tuổi bực bội tháo cặp kính trên sống mũi, khẽ chửi một tiếng chết tiệt.
Sao lại không có ai ở đó? Chẳng lẽ địa chỉ con bé đó đưa là giả?
Nghĩ đến số tiền thưởng kếch xù trên chợ đen, thái dương của vị bác sĩ trẻ tuổi giật thon thót.
Nếu con bé đó nhận ra mình đã thức tỉnh Thao Thiết thuần huyết, chắc chắn sẽ liên lạc với Thiên Đô Cơ thị.
Đối với những gia tộc hàng đầu đó, nhánh phụ hay không nhánh phụ hoàn toàn không quan trọng, sức mạnh của hóa thân huyết mạch mới là điều quan trọng nhất. Con bé đó chắc chắn sẽ được đưa đi khỏi Tiểu Mang Tinh ngay lập tức.
Không được! Càng kéo dài, càng dễ xảy ra biến cố!
Vị bác sĩ trẻ tuổi nghiến răng, mở Tinh Hải, tìm mấy lệnh treo thưởng huyết mạch Thao Thiết có giá cao nhất, lần lượt gửi tin nhắn.
Không lâu sau, tại một khu dân cư cao cấp nào đó ở Tiểu Mang Tinh, một quản gia già mặc bộ lễ phục đuôi tôm nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa gỗ sơn màu đỏ son.
"Vào đi." Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên, mang theo vẻ lạnh lùng sâu lắng.
Quản gia già đẩy cửa bước vào, nói với chàng thanh niên chân trần vừa từ phòng tắm bước ra: "Tư Dụ thiếu gia, lệnh treo thưởng chúng ta đăng trên Tinh Hải đã có động tĩnh. Đối phương nói có thể cung cấp thông tin chi tiết về Thao Thiết thuần huyết, ra giá mười tỷ Vĩnh Diệu tệ, nhưng người thì chúng ta phải tự tìm."
Mái tóc đen dài ẩm ướt xõa xuống vai chàng thanh niên, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, để lộ cơ bụng và cơ ngực rắn chắc, đều đặn. Những giọt nước từ cánh tay hơi căng lên trượt dài xuống những ngón tay thon dài, rõ đốt, một thân hình nam tính hoàn hảo không tì vết.
Cơ Tư Dụ khẽ cười thành tiếng, hàng mi dài khẽ rung động, đôi mắt phượng hẹp dài vì cười mà hơi nheo lại, càng làm nổi bật đường nét ngũ quan rõ ràng.
Anh khá hài lòng với tin tức mà quản gia già mang đến, ôn tồn nói: "Đồng ý với hắn, rồi liên hệ với gia tộc Hắc Sơn Dương."
Thiên Đô Cơ thị đã một trăm năm nay không có hậu bối nào thức tỉnh Thao Thiết thuần huyết. Mấy á chủng Thao Thiết mà các gia tộc nhánh phụ thức tỉnh đều chết yểu vì lệnh treo thưởng trên chợ đen trước khi kịp trở về gia tộc.
Gia chủ Cơ thị ưu phiền không nguôi, Cơ Tư Dụ với tư cách là con nuôi đã cho người đăng lệnh treo thưởng huyết mạch Thao Thiết có giá cao nhất trên Tinh Hải, ghi rõ là cần người sống.
Lệnh treo thưởng mới đăng chưa đầy một năm đã có tin tức, xem ra phương pháp này rất hiệu quả.

Bình luận