LiteRead

Vả Mặt Bạn Trai Thật Đau - CHƯƠNG 5

Chương 5

8

Hai người bạn mà tôi mời đến rất hữu dụng, chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ đã nhanh chóng ước tính được tổn thất của tôi dựa trên những mô tả của tôi và hóa đơn cùng biên lai mua những vật dụng lớn trước đây.
"Tổng cộng hai mươi bảy vạn tám." 
Tôi lấy ra những thứ đã sắp xếp xong đặt trước mặt Chu Hạ Xuyên, chỉ vào những bức ảnh vừa chụp cho anh ta xem.
"Phần lớn là tủ lạnh và tủ bếp được đặt làm riêng, tủ TV phòng khách, gạch hoa ban công và phòng tắm, những thứ này đều bị đổi màu mà không có sự đồng ý của tôi, tôi muốn đổi hết. Còn có những bộ sưu tập của tôi trong phòng làm việc mấy năm nay..."
"Đủ rồi!" Tôi còn chưa nói xong, đã bị Chu Hạ Xuyên cắt ngang.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang nhìn một con quái vật.
"Lúc Tiểu Sơ muốn thay đổi những chỗ này, đã có sự đồng ý của tôi rồi!"
Ánh mắt Chu Hạ Xuyên lướt qua hai người bạn bên cạnh tôi, mím môi.

"Em không cần phải làm ầm ĩ chuyện nhỏ nhặt này lên như vậy. Anh bảo cô ấy đến xin lỗi em là được rồi."

Chu Hạ Xuyên vừa nói vừa muốn nhắn tin cho Giang Lê Sơ.
Tôi gõ gõ lên bàn, ra hiệu cho Chu Hạ Xuyên nhìn qua.
"Không phải chỉ bắt cô ta bồi thường." 
Tôi dùng ngón tay chỉ vào nội dung vừa in ra trên bàn, lộ ra tên Chu Hạ Xuyên phía sau tên Giang Lê Sơ, "Anh phải cùng cô ta bồi thường!"
Chu Hạ Xuyên hiển nhiên ngây người, anh ta không dám tin nhìn tôi hét lên: 
"Hứa Tố, anh là bạn trai của em đó!"
"Sao em có thể nhẫn tâm như vậy, chỉ vì anh thân thiết với người con gái khác một chút mà đối xử với anh như vậy?"
Tôi trực tiếp hắt cốc nước lạnh đã chuẩn bị sẵn trên bàn vào mặt Chu Hạ Xuyên.
"Không hiểu tiếng người thì đi bệnh viện!" Tôi tăng âm lượng, "Tôi và anh đã chia tay rồi!
"Xin đừng lôi những chuyện này vào chuyện tình cảm nam nữ nữa!”
"Anh cấu kết với người khác gây tổn thất tài sản lớn cho tôi, nếu không chịu bồi thường, chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát!"
Mặt Chu Hạ Xuyên lập tức đen lại, lớn tiếng gọi tên tôi: "Hứa Tố!"
Nếu là trước đây, tôi thấy anh ta tức giận như vậy, nhất định sẽ tìm mọi cách để dỗ anh ta vui.
Nhưng bây giờ, tôi thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh ta một cái.
Tôi không nói nhiều lời với anh ta nữa, trực tiếp mở điện thoại gọi cảnh sát.
Ngay giây tiếp theo khi điện thoại kết nối, Chu Hạ Xuyên lao tới cúp máy của tôi.
"Được, được, được!" Chu Hạ Xuyên tức giận đến run rẩy, "Em nhất định phải làm ầm ĩ lên như vậy đúng không!
"Được, chia tay thì chia tay! Em đừng hối hận!"
Tôi thở dài một hơi, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Rốt cuộc khi nào anh ta mới có thể bỏ qua những vấn đề tình cảm vớ vẩn như chia tay và ngoại tình được chứ.
Vấn đề cốt lõi của chúng ta bây giờ là, tài sản của tôi bị tổn thất lớn đó!
Hai mươi bảy vạn tám! Ròng rã hai mươi bảy vạn tám nghìn tệ đó!
Trước tình cảm của anh ta, lại không đáng một xu sao?
Chu Hạ Xuyên kéo vali hành lý đi một cách đầy kiêu hãnh, tôi lên tiếng gọi anh ta lại.
Chu Hạ Xuyên lập tức cười, đắc ý quay đầu lại hỏi tôi: "Sao, vẫn còn quyến luyến anh à?
"Nếu bây giờ em nhận lỗi với anh, anh còn có thể đại phát từ bi tha thứ cho em, không chia tay với em nữa."
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: "Không phải, tôi bảo anh đưa số liên lạc của Giang Lê Sơ cho tôi trước khi đi.
"Tình trạng căn nhà như thế này, hai người không thoát khỏi trách nhiệm đâu, tôi muốn gửi danh sách đồ vật bị hư hỏng cho cô ta."
Mặt Chu Hạ Xuyên lập tức xị xuống.
Sau khi anh ta đưa số liên lạc của Giang Lê Sơ cho tôi, anh ta không quay đầu lại mà đi ra khỏi cửa.
Trước khi đóng cửa, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thảm thiết từ bên ngoài truyền đến.
Nhưng không liên quan gì đến tôi cả.
Bây giờ tôi chỉ muốn được bồi thường!
Tôi muốn khôi phục căn nhà của mình về nguyên trạng!
9
Tôi kéo Chu Hạ Xuyên và Giang Lê Sơ vào một nhóm chat.
Tên nhóm là "Bồi thường nhà cho Hứa Tố”.
Chu Hạ Xuyên là người đầu tiên lên tiếng hỏi: 
“Bồi thường nhà cho Hứa Tố?”
Tôi liếc nhìn, lười trả lời, mất giá!
May mà giây tiếp theo Chu Hạ Xuyên nhanh chóng thu hồi dòng tin nhắn đó.
Tôi tag tên Chu Hạ Xuyên và Giang Lê Sơ, sau đó gửi danh sách bồi thường vào nhóm.
Để lại một câu: 
“Xin chuyển khoản bồi thường cho tôi trong vòng mười ngày.”
Rồi cài đặt chế độ không làm phiền cho nhóm.
Số tiền bồi thường này mỗi người trong bọn họ phải trả bao nhiêu, cãi nhau như thế nào, không liên quan gì đến tôi.
Tôi dành cả ngày để dọn dẹp hết những thứ rác rưởi trong nhà, vứt hết vào thùng rác.
Sau khi không còn những thứ lòe loẹt và màu hồng phấn đó, căn nhà của tôi cuối cùng cũng khôi phục được chút dáng vẻ ban đầu.
Ngày hôm sau tôi thay khóa cửa mới, còn lắp thêm camera giám sát ở cửa nhà và trong phòng.
Ngày thứ ba tôi thuê một đội vệ sinh đến nhà tôi tổng vệ sinh một lượt.
Lúc dọn dẹp phòng ngủ, họ tìm thấy một chiếc quần lót ren màu hồng dưới gầm giường, hỏi tôi có cần giữ lại không.
Tôi vốn dĩ ghê tởm đến mức muốn bảo họ vứt đi, nghĩ một lát, vẫn nói: "Đợi chút đã."
Tôi chụp ảnh chiếc quần lót đó, tìm đến nhóm bồi thường gửi vào, tag tên Giang Lê Sơ: 
“Chào cô, đây có phải quần lót của cô không?”
Giang Lê Sơ không nhịn được nhảy ra, gửi một tin nhắn thoại: 
“Đúng, của tôi đó, sao nào?”
“Chiếc quần lót ren này là Hạ Xuyên mua cho tôi đó, bà cô già kia ghen tị à?”
Tôi nhướng mày, bình tĩnh trả lời: 
“Vậy thì tốt. Tôi tìm thấy nó dưới gầm giường, hai người đã ngủ trên giường của tôi, tôi không muốn dùng nữa. Tôi sẽ thêm giá nệm và giường gỗ vào danh sách bồi thường, tổng cộng bốn vạn sáu.”

Bình luận

  • người dùng

    Bòng bòng

    kkk, thích mấy truyện như này lắm, mong ad ra nhiều hơn ạaaa.