LiteRead

Vợ Hợp Đồng Của Tổng Tài Máu Lạnh - CHƯƠNG 2

Bắt Đầu Cơn Ác Mộng

Sau khi Lục Mạc Thần rời đi, ông Hạ cũng lảo đảo trở về. Cơn mưa ngoài kia chẳng làm ông tỉnh táo hơn, ngược lại càng khiến ông trông như một kẻ thất bại tột cùng: say xỉn, ướt sũng, hơi rượu nồng nặc.

Ông bước vào nhà, chân bước khập khiễng như chẳng màng đến gì. Nhưng khi thấy Hạ Vy và mẹ cô đang ngồi gục dưới sàn, mặt mũi tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, ông lập tức gắt lên:

— "Lũ đàn bà xui xẻo! Cả đời tao khốn khổ cũng tại hai mẹ con mày!"

Ông bắt đầu lảm nhảm những lời cay độc, nặng nề như dao cắt vào lòng người. Mẹ cô không chịu nổi nữa, bật dậy, tát ông một cái đau điếng:

— "Ông tỉnh lại đi! Ông Lục vừa tới đòi nợ, ông ta nói nếu không trả... thì sẽ cướp nhà, bắt con gái ông đi!"

Ông Hạ cười lớn, ngửa mặt uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong chai, rồi thản nhiên đáp:

— "Thì hai mẹ con mày lo trả đi!"

Dứt lời, ông vứt chai rượu vỡ choang dưới sàn và lảo đảo lên phòng ngủ, để lại một không khí đặc quánh sự tuyệt vọng.

Sáng hôm sau, như mọi ngày, ông Hạ lại  đi đánh bài. Nhưng chưa đi được bao xa, một chiếc Maybach đen tuyền lặng lẽ trờ tới, chặn đầu xe ông.

Cửa kính xe trượt xuống, và giọng nói trầm lạnh quen thuộc vang lên:

— "Lên xe."

Chưa kịp phản ứng, hai người đàn ông lực lưỡng đã lôi ông ta lên xe như bắt một con thú. Không gian bên trong lạnh như băng, và Lục Mạc Thần ngồi đó – ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao cắt vào tim.

— "Tôi sẽ cho ông hai lựa chọn. Một – trả hết 5 tỷ cho tôi. Hai – ông sẽ chết."

Ông Hạ run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa ra:

— "Tôi... tôi xin anh... tha mạng... tôi không có tiền..."

Lục Mạc Thần nhếch môi cười lạnh:

— "Vậy thì bán con gái ông đi. Tôi sẽ xóa sạch nợ."

Ông Hạ khựng lại vài giây, rồi nở một nụ cười khốn nạn, gật đầu đồng ý.

Sau khi thương lượng xong chiếc xe dừng bên vệ đường. Lục Mạc Thần ra hiệu, hai thuộc hạ lập tức quẳng ông ta xuống lề, để lại ông ngồi thở dốc.

Đêm hôm đó, Hạ Vy đang cùng mẹ quét dọn lại căn nhà tan hoang thì ông Hạ loạng choạng trở về trong cơn say, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Rồi bất ngờ, ông túm lấy tay cô kéo mạnh ra giữa nhà:

— "Mày là bùa may mắn của tao! Mày đã giúp tao trả hết nợ rồi!"

— "Gì cơ…?" – Hạ Vy ngỡ ngàng hỏi lại, mắt mở lớn.

Ông Hạ cười khan:

— "Lục Mạc Thần nói, nếu mày chịu theo hắn về nhà... thì hắn sẽ xóa hết nợ cho tao."

Câu nói như một nhát dao xoáy vào tim. Mẹ cô đứng bật dậy, giọng run run:

— "Không được! Tôi không cho phép ông bán con gái mình!"

Ông gầm lên, lao tới nắm tóc Hạ Vy giật ngược ra sau:

— "Mày không chịu thì cả nhà này sẽ chết! Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết nếu mày dám chống lại!"

Mẹ cô lao tới định kéo ông ra, nhưng bị ông xô mạnh đến mức ngã dúi dụi. Rồi ông quay lại, chỉ vào bà, gằn từng chữ:

— "Nếu bà còn xen vào, tôi sẽ đánh bà mỗi ngày. Để xem con gái bà chịu nổi không."

Hạ Vy gào khóc, nước mắt lăn dài, run rẩy ôm lấy mẹ mình. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, cô thì thầm:

— "Tôi... đồng ý. Đừng làm đau mẹ nữa..."

Ông Hạ lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Lục Mạc Thần, giọng hồ hởi như vừa trúng số:

— "Cô ta chịu rồi! Ngày mai anh cứ tới đón!"

Sáng hôm sau, chiếc Maybach đen tuyền một lần nữa đỗ lại trước cổng ngôi nhà cũ kỹ.

Lục Mạc Thần bước xuống xe với dáng vẻ chỉn chu, bộ vest đen ôm sát dáng người cao lớn, lạnh lùng như thể mùa đông đang đứng ngay trước cửa. Anh không thèm nhìn ai, cứ thế đẩy cửa bước vào nhà, thong thả ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc lạnh quét khắp căn phòng.

“Cô ấy đâu?” – Anh hỏi, giọng trầm như mệnh lệnh.

Hạ Vy từ trên lầu bước xuống, ánh mắt kiên định che giấu sự hoang mang trong lòng. Khi cô xuất hiện, Lục Mạc Thần khẽ cong môi, nở một nụ cười đắc ý như con thú vừa bắt được con mồi.

Mẹ cô run rẩy đứng dậy, quỳ sụp xuống chân anh, nước mắt giàn giụa.

“Xin cậu… tha cho con bé. Tôi sẽ cố gắng trả hết nợ, thật sự mà…”

Anh bật cười, tiếng cười vang lên lạnh lẽo.

“Trả hết nợ? Bằng cái gì? Bằng nước mắt và sự hối hận sao? Bà có biết nợ đó bao nhiêu không? Trả đến khi bà nằm xuống cũng chưa chắc đủ.”

Mẹ cô gào khóc nức nở. Hạ Vy hoảng hốt, lao đến đỡ mẹ mình dậy, ôm bà ấm áp trấn an bà rằng:

“Con không sao đâu mẹ, con sẽ ổn mà. Hãy tin con.”

“Vy… con ơi…” – bà nghẹn lời.

Tiếng quát khô khốc vang lên từ phía sau:

“Con đàn bà xui xẻo này! Có thôi đi không? Nó đi trả nợ thay cho tôi là để báo hiếu, có gì mà bà phải làm quá lên thế hả?”

Ông Hạ gầm lên, lao tới kéo tay Hạ Vy ra khỏi mẹ cô. Rồi ông nhìn thẳng vào Lục Mạc Thần, gằn từng chữ:

“Cậu đưa nó đi nhanh đi. Kẻo trễ việc.”

Lục Mạc Thần nheo mắt, đứng dậy, hất tay ra hiệu cho thuộc hạ rồi bước đến gần cô. Không một lời báo trước, anh nắm chặt cổ tay Hạ Vy, kéo cô bật về phía mình.

“Đi.” – Giọng anh vang lên lạnh như băng, mang theo sức ép không thể phản kháng.

Cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn mẹ lần cuối cùng – cái nhìn nghẹn ngào, nước mắt lăn dài.

Còn mẹ cô – run rẩy, tay vẫn với theo trong tuyệt vọng.

Cánh cửa xe đóng sầm lại. Và rồi, tiếng động cơ vang lên, chiếc xe lặng lẽ rời khỏi con hẻm, mang theo cô gái nhỏ bước vào thế giới mà cô không hề thuộc về.

Bình luận