LiteRead

Xuyên Sách Thành NPC - CHƯƠNG 4

Thủy Tiên Vương Gia

Kỳ Yên Nhiên nhìn theo bóng dáng biểu muội bạch trà xa dần, cứ mỗi bước lại ngoái đầu ba lần, còn dám nói mình không có tình ý gì với Thủy Tiên Vương gia? Gạt quỷ đấy à?

Mãi đến khi xác nhận được nàng ta đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Kỳ Yên Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vốn quay lưng về phía Thủy Tiên Vương gia, giờ mới từ tốn xoay người lại.

"Kỳ tiểu thư tốt nhất là đừng giở trò. Vừa nãy bản vương cũng là nể mặt Vận nhi nên mới không chấp nhặt. Kỳ tiểu thư chớ phụ lòng tốt của Vận nhi, dù cô có làm gì thì bản vương cũng không thay đổi ý định từ hôn đâu."

Chà chà, Kỳ Yên Nhiên còn chưa nói gì mà vị Thủy Tiên Vương gia này đã tự cho mình là trung tâm như vậy rồi? Có nhan sắc thì ghê gớm lắm sao?

"Haha, thần nữ nghĩ Vương gia… khụ khụ… chắc hiểu nhầm rồi. Yên Nhiên tự biết mình không bằng biểu muội, Vương gia từ hôn cũng là chuyện hợp lẽ. Chỉ là… Vương gia đối với biểu muội tâm tư rõ ràng như thế… thật sự có thể giữ bình tĩnh như vậy sao?"

Kỳ Yên Nhiên không tin, Thủy Tiên Vương gia gặp chuyện liên quan đến Phó Phẩm Vận mà còn giữ được vẻ mặt như chẳng có gì.

"Khụ khụ, ai nói bản vương tâm ý với Vận nhi? Giữa bản vương và Vận nhi là có lễ có độ!"

Ồ hô, nhìn xem, Vương gia này vừa nhắc đến Phó Phẩm Vận là đỏ mặt ngay, miệng thì chính trực nghiêm trang, nhưng tim thì rõ ràng lộ hết ra rồi còn gì.

"Vương gia thật muốn tiếp tục nghiêm chỉnh như thế? Cẩn thận để lỡ mất vợ đấy nha~"

Cô cố ý kéo dài giọng.

"Nói năng bừa bãi! Còn tiếp tục nói nhảm, bản vương sẽ lập tức sai người ném cô ra khỏi vương phủ!"

"Thế thì thần nữ đành chịu thôi. Nghe nói biểu muội dọn đến phủ Tể tướng là vì gần đây Thái tử nước An thường lui tới phủ Thị lang. Thần nữ đoán chắc là Thái tử có ý cầu hôn gì đó chăng. Vốn dĩ thần nữ nghĩ dù gì giữa ta và Vương gia cũng từng có hôn ước, nên mới định giúp đỡ cố nhân. Nhưng giờ xem ra Vương gia không cần đến rồi. Vậy thì… Yên Nhiên biết điều, xin cáo lui."

Nói xong, Kỳ Yên Nhiên lập tức quay người bước đi. Chân vừa nhấc lên, sau lưng đã vang lên giọng của Thủy Tiên Vương gia:

"Kỳ tiểu thư… chờ đã, bản vương muốn… muốn…"

"Muốn gì? Muốn ta giúp thì nói thẳng đi, không nói là ta đi thật đấy."

Thích người ta mà nói ra khó vậy sao? Ấm ớ mãi thế này, chắc đến khi cô thành bà cô già vẫn còn đang làm nhiệm vụ mất!

"Vậy… phiền Kỳ tiểu thư giúp bản vương sớm ngày cưới được Vận nhi."

Cuối cùng cũng nói ra được.

"Đấy, thích thì nói đại ra. Che che giấu giấu, rồi quay đầu lại thấy người mình thích gả cho người khác, lúc đấy có mà khóc không ra nước mắt. Muốn ta giúp thì được, nhưng ta có điều kiện."

Nhìn vẻ mặt đỏ ửng, “e lệ” của Thủy Tiên Vương gia, Kỳ Yên Nhiên thấy vô cùng hả giận.

"Cô…"

"Cô cái gì? Không đồng ý thì ta đi thật đấy nha."

"Chờ đã… bản vương đồng ý."

"Thế mới phải chứ. Nhưng mà, ta vẫn chưa nghĩ ra mình muốn gì, đợi khi nào nghĩ được thì sẽ nói sau. Đến lúc đó Vương gia đừng có lật lọng đấy nhé. Yên tâm, bổn cô nương sẽ không yêu cầu gì quá đáng hay trái đạo lý đâu."

Kỳ Yên Nhiên chợt nhớ ra, trong nguyên tác, vị phản diện Vương gia này trở nên đen hóa là vì không thể xin được thánh chỉ tứ hôn, nên mới đi lầm đường. Sau đó mới được nữ chính cảm hóa.

Chuyện như thế tuyệt đối không thể xảy ra trong tay cô. Vì vậy, cô phải giúp cặp đôi “Thủy Tiên và Bạch Trà” này nhanh chóng kết duyên.

Hai người họ ở bên nhau thì nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành, còn cô có thể chuyển sang nhiệm vụ kế tiếp.

"Kỳ tiểu thư, bản vương nhắc nhở cô, nếu dám làm trái lời hứa… đừng trách bản vương ra tay không nể tình."

Vì một bạch trà mà dám uy hiếp cô? Tuy hơi dọa thật, bởi vì trong nguyên tác, sau khi phản diện này đen hóa thì thủ đoạn cực kỳ khủng khiếp, khiến người ta nghe thôi đã lạnh sống lưng.

Hơn nữa, người thời cổ cứ thích gửi người vào thanh lâu, quân doanh, hoặc biên cương… Nghĩ tới là rùng mình. Mấy chuyện đáng sợ đó, cô tuyệt đối không muốn xảy ra với mình!

Nghĩ tới đây, Kỳ Yên Nhiên cau mày, trừng mắt liếc Thủy Tiên Vương gia một cái, rồi không nói thêm lời nào, xoay người rời khỏi vương phủ.

"Chúc mừng ký chủ hôm nay biểu hiện xuất sắc! Có thể nắm được Cửu Vương gia trong lòng bàn tay luôn!"

Vừa ra khỏi vương phủ, cái hệ thống ngu ngốc lại nhảy ra.

"Chỉ với cái kiểu ‘thủy tiên’ đó mà khó gì? Đừng quên ta là người của thế kỷ 21, đến cả một tên cổ nhân cũng không xử lý nổi thì sớm lĩnh cơm hộp đi cho rồi."

Cái hệ thống ngu ngốc này chắc quên mất rằng cô đã đọc cuốn sách về vị phản diện này rồi. Nếu đọc rồi mà còn không biết nên ra tay từ đâu, thì bao nhiêu năm làm mọt sách của cô đúng là uổng phí.

Kỳ Yên Nhiên vừa đi vừa suy nghĩ: nếu cô hoàn thành hết các nhiệm vụ thì liệu có thể thật sự quay về thế giới ban đầu không?

Vậy còn thân thể cô ở thế giới kia giờ ra sao rồi?

Cha mẹ cô liệu có đang đau lòng đến nát tim rồi không? Dù sao, Kỳ Yên Nhiên cũng là con gái duy nhất trong nhà mà…

Bình luận