LiteRead

Xuyên Sách Thành NPC - CHƯƠNG 5

Cảm Giác Không Rõ

Vừa nghĩ đến đó, nước mắt Kỳ Yên Nhiên đã lặng lẽ tuôn rơi. Cô đưa tay lên định lau nước mắt, nhưng không ngờ lại chạm vào một thứ gì đó mềm mềm. Thứ ấy không giống bông, mà lại na ná như món đồ chơi slime hồi nhỏ cô từng nghịch – dẻo dẻo, mềm mềm, có độ đàn hồi.

Cô lại thò tay chọc nhẹ thêm cái nữa… và rồi toàn thân nổi gai ốc, đầu tóc dựng đứng, cảm giác như sắp nổ tung tới nơi – vì cuối cùng cô cũng biết thứ mình vừa chạm phải là gì rồi.

Cô cứng ngắc ngẩng đầu lên, vừa nhìn thì… suýt nữa tự đập mình ngất luôn cho rồi. Ngay trước mặt cô, khoảng… ba tấc, đúng ba tấc, vì vừa rồi cô giơ tay ra đo khoảng cách mà – chính xác là tầm với của cô.

Ba tấc! Trong tầm tay! Mà trước mặt cô… không biết từ khi nào đã đứng một người đàn ông…

Nghĩa là… vừa rồi cô vươn tay chạm trúng… cái không tiện mô tả ấy sao?

Ừm, rất có thể là vậy, bằng không sao người trước mặt lại mang nét mặt… ừm, khó mà hình dung.

Dù khó tả, nhưng vẻ ngoài của người kia thì có thể nói rõ ràng – đúng là tuấn mỹ vô song, phong thần tuấn lãng, đến mức những từ như "khí vũ hiên ngang", "tuấn tú phi phàm" cũng không đủ để miêu tả nữa rồi.

Cho nên, lúc nãy cô đã làm gì? Sàm… sỡ người ta à? Vậy cô có cần… chịu trách nhiệm không? Nhưng nhiệm vụ cô còn chưa làm xong mà, giờ mà chịu trách nhiệm liệu có quá sớm không? Với lại lỡ đối phương là kẻ nguy hiểm thì chẳng phải cô là dê vào miệng cọp sao?

"Ký chủ, xin dừng việc tưởng tượng của ngài lại. Người trước mặt là Thái tử nước An – Tạ Duẫn. Hắn không cần ngài chịu trách nhiệm, cũng không có ý định bắt ngài chịu trách nhiệm. Người hắn muốn cưới là biểu muội của ngài. Vậy nên… ngài nên chuyên tâm làm nhiệm vụ thì hơn."

Cái hệ thống ngu ngốc này! Cứ mỗi lần cô chuẩn bị mộng mơ một chút là nó lại xuất hiện phá đám! Cứ thế này thì chưa xong nhiệm vụ cô đã nổ tung cái hệ thống trước rồi!

"Im mồm!"

Cô nghiến răng ken két mà rít lên.

"Là tiểu thư nhà nào lại thô lỗ đến thế?"

Uầy… giọng trầm thật đó… Kỳ Yên Nhiên lại bắt đầu mơ mộng. Nếu được nghe giọng này ru ngủ mỗi đêm, chắc cô sẽ hạnh phúc lắm…

"Không chỉ thô lỗ, mà còn chẳng có chút phong thái nào của tiểu thư khuê các. Chẳng lẽ chưa ai từng nói với cô, nhìn chằm chằm vào một nam nhân xa lạ là hành vi cực kỳ thất lễ sao?"

Kỳ Yên Nhiên mà gặp mỹ nam thì cứ như mất hết lý trí, mấy lời đối phương nói cũng chẳng lọt được vào đầu.

"Chẳng hiểu sao mấy người đàn ông ta gặp đều kỳ cục thế nhỉ? Người nào người nấy đều như cây thủy tiên kiêu ngạo. Mặt của công tử đây chẳng lẽ sinh ra không phải để nhìn mà để… liếm à?"

Phải công nhận một điều, tài khẩu nghiệp của Kỳ Yên Nhiên không hề giảm sút chỉ vì đối phương đẹp trai.

"Cô… đúng là không biết xấu hổ! Hành xử vừa rồi của tiểu thư hoàn toàn không xứng với thân phận thiên kim phủ Tể tướng."

Quả nhiên, đối phương đã bị cô chọc tức.

"Cái thân phận đó, công tử muốn thì cứ lấy đi, nhưng… e rằng phải bỏ đi một bộ phận 'dư thừa' trên người đã, mới có thể xứng với thân phận ấy nha."

Dứt lời, Kỳ Yên Nhiên cười. Nụ cười của cô ngọt đến mức có thể khiến người ta say lòng. Tạ Duẫn chợt ngây ra – thì ra nụ cười của nữ tử cũng có thể rạng rỡ đến mức này, không chút giả tạo, rất sống động.

"Hôm nay xem như nể mặt Tể tướng đại nhân, ta không tính toán với cô. Lần sau, cô sẽ không gặp may thế này đâu."

"Hứ… không có việc gì thì xin công tử tránh đường. Đứng chắn lối của ta rồi."

Kỳ Yên Nhiên nói xong, Tạ Duẫn nghiêng người nhường đường, cô cũng lập tức sải bước rời đi. Nhưng trong lòng cô vẫn đầy nghi vấn – rõ ràng trong nguyên tác, Tạ Duẫn chưa từng gặp cô, vậy sao hắn lại biết thân phận cô?

"Này, hệ thống ngu, ra đây! Ta có chuyện hỏi!"

"Ký chủ có gì xin chỉ bảo."

"Ra nhanh thế cơ à? Hỏi thật nhé, Tạ Duẫn làm sao biết được thân phận của ta? Trong truyện chẳng có dòng nào nói ta từng gặp hắn cả."

Không biết thì phải hỏi – đạo lý đơn giản ấy Kỳ Yên Nhiên hiểu quá rõ.

"Ký chủ, trong truyện ngài chỉ để mắt đến Cửu Vương gia, từng để ý đến nam nhân nào khác chưa?"

"Khụ khụ khụ… này, đàng hoàng chút đi chứ."

Hai má cô bỗng đỏ bừng.

"Kỳ thực ngài và Tạ Duẫn từng gặp nhau rồi, ngay hôm ngài ‘lĩnh cơm hộp’ ấy. Lúc ngài tức giận xông ra khỏi vương phủ, Thái tử nước An đang có mặt tại phủ ngài. Chỉ là… ngài biết đấy."

Hệ thống vừa nói, Kỳ Yên Nhiên như sực nhớ ra, đúng là hôm đó có người tới phủ, nên cô mới không bị cản nhiều khi lao ra khỏi phủ Tể tướng.

"Thì ra người đến hôm đó là Thái tử nước An… Hắn chắc chắn đến vì biểu muội bạch trà rồi."

Phó Phẩm Vận vì muốn để Thái tử nước An cảm thấy nàng là người có giáo dưỡng, nên mới đặc biệt đến phủ Tể tướng. Bởi dạo gần đây, Thái tử thường xuyên lui tới phủ Thị lang, nàng chỉ có thể tạo ấn tượng là thầm mến nhưng không dám tỏ bày như thế.

Vậy thì những chuyện sắp tới… Kỳ Yên Nhiên nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi. Có cô – một "cao thủ hòa giải" ở đây, sao mà không náo nhiệt cho được? Ai bảo cái tên Thủy Tiên Vương gia kia dám khiến nguyên chủ đau lòng, không cho hắn nếm chút đau khổ thì đâu có được?

Nghĩ đến đó, Kỳ Yên Nhiên thấy trong lòng thư thái hẳn, lại càng mong chờ những chuyện sắp tới.

Bình luận