LiteRead

Xuyên Sách Tới Thời Đại Tinh Tế - CHƯƠNG 3

Sự Kiện Thay Đổi Vận Mệnh

Tô Diệp Hân tỉnh dậy sớm, trời còn chưa sáng rõ.
Mỗi cơ bắp đều nhức mỏi như thể bị xe cán qua, nhưng cô vẫn cắn răng bò dậy, mặc đồng phục, đến khu huấn luyện thể năng.

Kế hoạch của cô rất đơn giản: nếu muốn sống sót trong thế giới này, phải mạnh mẽ. Và nếu không có thiên phú, thì phải dựa vào ý chí và kiên trì.

Huấn luyện viên hôm qua thấy cô quay lại, có phần kinh ngạc.
“Không từ bỏ à?”
“Không.”
“Vậy bắt đầu thôi.”

Cô bắt đầu tập những động tác cơ bản nhất, chạy, chống đẩy, né tránh. Mỗi bước đều mệt mỏi như leo núi, nhưng ánh mắt cô chưa từng dao động.

Cô không dám để mình mềm yếu. Thế giới này tàn nhẫn hơn cô tưởng.

**

Ngày thứ ba, trên đường từ lớp học về ký túc xá, cô vô tình nghe được vài người nhắc đến tên mình.

“Tô Diệp Hân kia không phải là tiểu thư nhà giàu sống khép kín sao? Nghe nói gần đây ngày nào cũng đi tập thể năng đấy.”

“Thật à? Tưởng loại người như cô ta chỉ biết ăn mặc chải chuốt thôi chứ.”

“Cũng chưa chắc. Có khi là có âm mưu gì đó…”

Cô nghe xong, chỉ khẽ nhếch môi. Trong tiểu thuyết, Tô Diệp Hân luôn bị người ta gắn cho hình tượng ‘bình hoa’, bị chèn ép rồi chết thảm – vì yếu đuối, vì mềm lòng, vì không biết phản kháng.

Cô, không định đi theo vết xe đổ đó.

**

Một tuần sau, biến cố đầu tiên xảy ra.

Trên đường đi học, xe tự hành gặp sự cố. Lúc đó, tất cả các học sinh trong khoang đều hoảng loạn. Cô cảm thấy sống lưng lạnh buốt – trong truyện, chính ở tình huống này, nguyên chủ Tô Diệp Hân bị bỏ mặc, chết vì chấn thương.

Nhưng lần này, cô không ngồi yên. Khi hệ thống báo lỗi, cô nhanh chóng mở cửa thoát hiểm, kéo theo một bạn học cùng khoang ra ngoài.

Không ai ngờ được một “bình hoa” như Tô Diệp Hân lại là người phản ứng đầu tiên.

Cô cõng bạn học bị thương, chạy khỏi khu vực nguy hiểm trước khi xe phát nổ.

Người được cứu là Lục Trạm – thiên tài kỹ thuật cơ giáp, người sẽ trở thành phụ tá đắc lực của nữ chính trong tương lai.

Cô nhớ rất rõ cái tên ấy.

Lúc này, Lục Trạm nằm trên đất, nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Cô… sao lại cứu tôi?”

Cô thở hổn hển, mỉm cười:
“Bởi vì tôi không muốn thấy ai chết trước mắt mình.”

Và vì cô biết: cứu người này, sẽ thay đổi vận mệnh.

Bình luận