LiteRead

Xuyên Thư Chi Phản Phái Tha Mạng - CHƯƠNG 3

Tránh Được Cha Nhưng Không Tránh Được Mẹ

Trước đây, Vương Điền Điền từng nhiều lần bị mẹ mình – Đường Uyển Tâm – đánh đến thừa sống thiếu chết, nhất là vào những lần bà phát bệnh.

Và thường thì, mỗi lần như vậy đều xảy ra khi cô đi gọi mẹ dậy ăn sáng.

Có lúc bà tỉnh dậy trong trạng thái thần trí không tỉnh táo, chỉ cần nghe thấy một chút tiếng động là sẽ nổi giận đùng đùng, chẳng cần biết ai đúng sai, cứ đánh cho người làm phiền mình một trận rồi tính tiếp.

Ngày trước, Vương Điền Điền dĩ nhiên là không dám – và cũng chẳng muốn – đi gọi bà mẹ điên này dậy. Nhưng hiện tại, cô đã khác xưa rồi.

Thế là cô thẳng thắn mở cửa bước vào phòng.

Vì phía sau căn nhà là con đường, mà con đường lại cao hơn nền nhà nên ánh sáng không thể chiếu vào phòng được. Thêm nữa, bên ngoài trời cũng mới chỉ tờ mờ sáng, nên trong phòng càng tối om hơn.

Dù vậy, Vương Điền Điền vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dáng một người đang cuộn trong chăn trên giường.

Cô không vội vàng đánh thức bà, mà nhẹ nhàng bước đến gần.

Người phụ nữ trên giường đang say giấc, vẻ mặt an lành yên tĩnh, hàng lông mày dịu dàng thân thiện – hoàn toàn khác xa hình ảnh dữ tợn điên dại mà Vương Điền Điền từng khắc ghi trong đầu.

Cô không gọi dậy ngay mà nhẹ nhàng vươn tay bắt mạch.

Vừa chạm vào, mày cô lập tức nhíu lại – tà khí thịnh, khí gan ứ đọng, nội khí hư nhược. Đây là biểu hiện hỗn hợp của trầm cảm và lo âu nặng rồi!
(*Tác giả tra Google và suy đoán, không đảm bảo chính xác y học – chỉ mang tính tham khảo vui vẻ thôi nha~)

Nhìn tình trạng hiện tại, bà ấy chắc chắn đã vào giai đoạn giữa của bệnh. Cứ kéo dài thế này, hậu quả rất nghiêm trọng!

Tiếc là hiện tại cô không có cách chữa trị. Bệnh liên quan đến tinh thần vốn dĩ đã khó, mà tới mức này thì ngoài thuốc còn cần cả châm cứu.

Tuy nhiên, ít ra cô có thể giúp xoa dịu triệu chứng, làm bà bớt phát bệnh liên tục.

Dĩ nhiên – đó là chuyện để sau. Trước mắt, cô phải lên núi hái thuốc. Mà hôm nay còn phải đến trường tiểu học ở làng nữa, ăn sáng xong là đi học liền.

Cô quyết định – ngày mai nghỉ học sẽ tranh thủ lên núi.

Đã có kế hoạch trong đầu, Vương Điền Điền lùi về sau vài bước, chuẩn bị tư thế "rút lui thần tốc", rồi vươn tay khẽ lay cánh tay của Đường Uyển Tâm.

"Má ơi dậy đi, ăn sáng rồi."

Vừa dứt lời, còn chưa kịp thở ra hết hơi thì thấy bà Đường Uyển Tâm đột ngột mở bừng mắt, trừng trừng nhìn cô – ánh mắt đó khiến tim Vương Điền Điền lập tức lỡ một nhịp.

Chưa kịp định thần, bà đã nhanh nhẹn ngồi bật dậy, một chân đạp xuống đất, lao thẳng về phía cô, một tay vươn ra chộp lấy tóc cô không chút do dự.

"Ối má ơi——!"

Vương Điền Điền hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy khỏi phòng. Nhưng Đường Uyển Tâm – chân còn chưa kịp xỏ dép – cũng lao theo phía sau như cơn gió lốc.

Tim cô như muốn nhảy ra khỏi họng, cảm giác bàn tay kia chỉ còn cách tóc mình vài cm khiến cô càng chạy càng hãi.

Ngay lúc sắp tới cửa bếp, thì... tay của “ác quỷ” kia đã túm trúng tóc cô – cái đầu tóc khô xơ tơi tả ấy lập tức bị giật ngược lại, một cơn đau rát xé toạc da đầu lan thẳng đến lồng ngực.

Nhưng chưa hết – khi Vương Điền Điền còn đang nghĩ cách thoát khỏi nanh vuốt kia, thì bỗng cảm thấy toàn thân bị nhấc bổng khỏi mặt đất – bị kéo lên rồi đập xuống liên tục như chiếc giẻ lau bị vắt.

Đường Uyển Tâm – người mẹ tâm thần của cô – đang túm tóc cô mà lắc tới lắc lui!

Vương Điền Điền tức đến muốn thổ huyết: thế giới này đúng là quá ác độc với cô rồi!

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Nhà dịch năng suất quáaaaa