LiteRead

Xuyên Thư Chi Phản Phái Tha Mạng - CHƯƠNG 6

Hắc Hóa Mặt Xấu? Không Cho Phép!

Vương Điền Điền thật sự nhịn hết nổi rồi – cô cảm thấy cái miệng của người đàn bà này chẳng khác gì nguyên chủ. Nghĩ kỹ lại, chắc là mấy câu chửi tục của nguyên chủ đều học từ bà nhị thẩm này ra chứ đâu!
(*Vương Điền Điền: Sau này mới phát hiện... là mình nghĩ nhiều quá!!!)

“Nhị thẩm, thẩm nói vậy là sai rồi. Con là người nhà họ Vương mà! Thẩm nói con là ăn mày, thế thì con nít như con còn là ăn mày được, thẩm lớn đầu rồi là gì? Hộ nghèo không ai thèm lo à?”

“Con nhãi ranh không có giáo dưỡng, còn dám bật lại tao à! Hôm nay khỏi đi học luôn, để tao xem coi cha mày dạy dỗ mày kiểu gì mà ra nông nỗi này!” – Lương Cúc Phương giận tím mặt, chống nạnh gào ầm lên.

Vương Điền Điền chỉ thấy hết sức phiền lòng – sáng sớm ra chẳng đánh thì cũng bị chửi, nếu không phải mạng mình còn quý, cô đã đập đầu chết quách rồi, mặc xác ai muốn ra sao thì ra!

Nhìn chằm chằm vào Lương Cúc Phương, trong mắt Vương Điền Điền lóe lên tia lạnh lẽo, một hình ảnh vụt qua trong đầu khiến cô bất chợt bật miệng:

“Gọi cha con ra làm gì? Định trước mặt ông ấy dìm con vô hố phân thêm lần nữa à?”

Câu này là do cô bất ngờ nhớ lại từ ký ức của nguyên chủ – chuyện xảy ra khi nguyên chủ còn bé xíu, không hiểu chuyện, chẳng may tè dầm.

Thế mà người đàn bà lòng dạ sắt đá này lại xách cô ra giữa trời mưa lớn, lôi thẳng đến hố phân sau nhà, dí cô vào đó – chỉ chừa lại cái đầu ở ngoài.

Cần biết là – nhà xưa đâu có nhà vệ sinh gì cao cấp. Hố phân là cái hố to sau nhà, gom hết phân người, phân heo chung một chỗ. Một nửa hố còn trống lộ thiên, hôm đó trời thì mưa lớn, nước tràn ngập cả lên miệng hố.

Vậy mà bà ta vẫn không chút do dự, thả tay cho cô rớt xuống rồi còn quăng qua quật lại vài vòng.

Nói không ngoa, ác độc y như mẹ kế trong truyện cổ tích.

Ngay khi lời vừa thốt ra, sắc mặt của Lương Cúc Phương liền đông cứng, trắng xanh đan xen, như bị bịt mồm bằng băng keo – không nói được nửa lời.

Còn người anh họ – Vương Thành Nghiệp – đứng bên cạnh cũng chẳng thèm nói năng gì, không bênh mẹ, cũng không mắng em họ, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.

Thấy anh họ im như tượng, Vương Điền Điền cũng lười nhìn nữa, quay đầu bỏ đi thẳng.

Thật ra trong lòng cô cũng đầy nghi hoặc – ký ức vừa ùa về đều là những chuyện đau lòng khi nguyên chủ còn nhỏ, chưa hiểu sự đời.

Tuổi thơ của Vương Điền Điền thực sự quá bi thảm – chỉ cần hồi tưởng lại thôi cũng khiến cô không chịu nổi.

Điều kỳ lạ là, trải qua bao nhiêu đau khổ như thế, lẽ ra một đứa bé phải trở nên mạnh mẽ, kiên cường hoặc ít nhất cũng là yếu đuối, nhút nhát...

Nhưng nguyên chủ thì hoàn toàn khác – trước mặt người thân thì như cái bánh bao bị người bắt nạt, ngoài mặt nhu mì, trong lòng đầy oán hận.

Còn khi ra ngoài lại như ác ma đầu thai – làm đủ trò xấu: ăn cắp, nói dối, lừa tiền, chửi bới...

Càng nghĩ Vương Điền Điền càng muốn đập đầu nguyên chủ – bị ức hiếp quá lâu nên hắc hóa rồi thành ra méo mó luôn cả tâm tính?

Không được! Cô không thể trở thành người như thế!

Cô sẽ không để bản thân bị người khác chèn ép, nhưng đồng thời cũng sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác.

Bởi vì –
Dù cuộc sống có gian khổ đến đâu, vẫn luôn có điều tốt đẹp.
Dù ngày tháng có khó khăn, rồi cũng sẽ vượt qua.
Quan trọng nhất là – không thẹn với lòng mình!

“Có phải trong lòng em đang oán hận mẹ anh không?”

Một giọng nói đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô – chính là anh họ Vương Thành Nghiệp...

Bình luận

  • người dùng

    Cá biết bay

    Nhà dịch năng suất quáaaaa