LiteRead

Chu Tiễn - CHƯƠNG 1

Chương 1

01.

Đến tiết Kinh Trập, trời âm u đến đáng sợ, xem chừng sắp đổ mưa lớn.

Ta vừa khỏi bệnh nặng, co ro trên giường, nghe bọn nha hoàn ngoài cửa bàn tán về việc thiếu gia sắp cưới đích nữ Thượng thư Lý gia, trong lòng buồn bực khó chịu.

Bất chợt, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

Vài bà tử xông vào, không nói một lời đã kéo ta ra ngoài.

Ta níu chặt tay áo một người, giọng run rẩy: "Vân Trì... Thiếu gia đâu?!"

Bà tử cười lạnh: "Thiếu gia? Ngươi thì có liên quan gì đến thiếu gia?"

Cơn mưa trút xuống dữ dội, ta bị ném ra trước cổng Tống phủ.

Bà Lưu bên cạnh Tống phu nhân bung dù bước ra, trên tay bưng một bát thuốc.

Bà ta bóp chặt cằm ta, ép ta uống hết chén thuốc nóng rực:

"Phu nhân nói rồi, Tống gia là danh môn trong sạch, về sau không thể để ai mang nghiệt chủng đến nhận thân. Uống thuốc này đi, mọi người đều bớt lo."

Ta không nghe rõ những lời phía sau, chỉ thấy hai bóng người lấp ló sau khe cửa—

Tống phu nhân lạnh lùng nhìn ta uống thuốc, sau đó xoay người rời đi.

Còn phu quân ta đã từng bái đường—Tống Vân Trì, chỉ biết mắt đỏ hoe đứng cạnh bà, trơ mắt nhìn ta bị đuổi khỏi phủ, trơ mắt nhìn ta bị ép uống thuốc phá thai.

Nhưng hắn không dám nói lấy một câu.

Đến khi cửa lớn sắp đóng lại, hắn mới vội vã gọi: "Tiễn Nhi, chờ ta!"

Chờ gì đây?

Ta cúi đầu cười lạnh, ngay cả dũng khí lao vào mưa tiễn ta hắn cũng không có.

02.

Tống phu nhân ra tay thật độc, bụng ta đau đến quặn thắt.

Phải mất một lúc lâu ta mới gắng gượng đứng lên, nhặt lấy bọc hành lý cùng cây cung đã gãy.

Lúc theo Tống Vân Trì về Tống phủ, ta chỉ mang theo chừng ấy, giờ đây cũng chỉ có thể mang đi bấy nhiêu.

Dưới chân ta, vài mảnh gỗ vỡ nát lẫn trong vũng nước mưa.

Đó là tín vật định tình của Tống Vân Trì—một đôi sen song sinh bằng gỗ, hắn tặng ta vào ngày thành thân.

Mùa thu năm đó, ta đi săn trong núi, cứu được Tống Vân Trì ngã xuống vách đá, mang hắn về nhà dưỡng thương.

Hắn nói hắn là một thương nhân lang bạt, không cha không mẹ, chốn quan trường ngoài kia gò bó quá đỗi, chỉ có rừng núi mới tự do, hắn thích ta, muốn cùng ta ở lại đây mãi mãi.

Ta tin, và cũng động lòng.

Bèn mời tộc lão chứng giám, lấy trời đất làm mai, ba lạy bái sơn hà nhật nguyệt, kết thành phu thê.

Khi đưa tín vật cho ta, ánh mắt hắn tha thiết cháy bỏng.

Hắn thề: "Tống Vân Trì đời này chỉ yêu Chu Tiễn, trừ khi ta chết."

Giờ ngẫm lại, chỉ là một trò cười.

Cũng trách ta nông cạn, nhẹ dạ tin vào những lời đường mật.

Đau, đau quá.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe ngựa đi ngang qua, dừng lại bên ta.

Ta lờ mờ thấy bóng người trong xe, giọng khàn đặc: "Cứu ta..."

Rồi trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.

03.

Trong cơn mơ hồ, ta nghe thấy một giọng nam trong trẻo mà ôn hòa:

"Nhớ kỹ, nàng yếu lắm, phải chăm sóc cẩn thận."

Ta muốn mở mắt nhìn, nhưng mí mắt như dính chặt lại, thế nào cũng không mở ra được.

Đến khi ta hoàn toàn tỉnh lại, ánh nến lay động, y phục trên người ấm áp khô ráo, dưới thân thậm chí còn lót cả da thú mềm mại.

Một bà lão cùng một tiểu nha hoàn canh chừng bên giường, thấy ta mở mắt, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

"Thật may quá, cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi! Ba ngày nay sốt cao làm chúng ta lo chết đi được!"

Ta còn chưa kịp nói gì, nha hoàn đã nhanh nhẹn bưng thuốc đến.

Hương thuốc thanh mát xộc vào mũi, ta buột miệng nói: "Tuyết gián sâm?"

Tiểu nha đầu tròn mắt: "Cô nương có hiểu biết đấy! Đây là tuyết gián sâm trăm năm mà thế tử gia vừa sai người mang đến, chuyên trị hàn chứng, là báu vật đấy!"

Ta bỗng hoảng hốt.

Năm xưa, cha từng theo người hái thuốc lấy được một gốc tuyết gián sâm mười năm, đổi lấy ba năm no đủ cho nhà ta.

Còn đây là loại trăm năm...

Thấy ta thất thần, tiểu nha đầu thẳng thắn nói: "Chuyện nhỏ thôi! Cô nương uống thuốc mấy ngày nay còn quý hơn cả cái này!"

Bà lão dịu dàng cười, lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt ta:

"Cô nương, đã đến An Định Hầu phủ rồi thì cứ yên tâm dưỡng thương. Phu nhân và thế tử gia đều nhân hậu, những thứ này chẳng đáng gì."

Những ngày sau đó, tiểu nha đầu tên Chi Nhi vẫn luôn ở bên ta.

Nàng tầm mười ba mười bốn tuổi, hoạt bát lanh lợi, chỉ đôi ba câu đã nói rõ tình hình trong phủ.

Nơi đây là An Định Hầu phủ.

Hầu gia quanh năm trấn thủ Tây Cảnh, là công thần bách chiến.

Hầu phu nhân là Huyền Hy Trưởng Công chúa, tỷ tỷ ruột của đương kim Hoàng đế, thân phận tôn quý, được vạn người kính ngưỡng.

Hai người tình thâm nghĩa trọng, chỉ sinh được một mụn con.

Chỉ tiếc, thế tử Ôn Khuyết Hàn bẩm sinh thân thể yếu ớt, dù tài hoa xuất chúng nhưng quanh năm dưỡng bệnh tại biệt viện Thiên Dụ sơn, đã nhiều năm không về kinh.

Bình luận

  • người dùng

    Thích Ăn Cơm Trộn

    Hay quá ạ!!